Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Sáu, 14 tháng 5, 2010

Tôi đang thở


image

Hôm nay tôi cảm thấy nên viết một bài tự kiểm. Con người nếu không biết dừng lại nhiều lần trong đời sống để tự kiểm thảo, thì chính mình đã tự đánh mất rất nhiều hạnh phúc và bình an.

Trước nhất là hay để tâm quá nhiều về người khác và thế giới chung quanh. Chạy theo hay bị lôi kéo vào những cảm tính của người và thường hay sống giùm đời sống của họ, mà quên mất đi đời sống của chính mình.Toàn bộ giác quan đề hướng ngoại mà không thật sự dùng giác quan để tìm hiểu chính mình, để tự mình biết thưởng thức mỗi giây phút của đời sống.

Thỉnh thoảng cũng tự thức giác để chiêm nghiệm, tự giác, tự kiểm, rồi giật mình nhận thấy sao thời gian trôi qua mà không bao giờ trở lại. Thân thể ta yếu dần qua số năm chồng chất, giác quan bớt bén nhạy để nhận và biết những gì xảy ra chung quanh; để có thể nhận thức, quán chiếu, quán xét, rồi quyết định phải nghỉ gì, nói gì và làm gì.

Con dao muốn bén phải mài dũa thường xuyên, nếu để nó cùn rồi thì khó mà làm cho nó bén lại được. Vật thể còn có thể dùng kỷ thuật mới mẻ, máy móc tinh vi để sửa đổi, nhưng thân thể con người thì không, hay rất khó dù cho khoa học và y tế có tiến bộ đến đâu.

Có bao nhiêu người không chuyên cần tập luyện thể dục, ăn uống điều độ, sống một cuộc sống có quy tắc, khi đau yếu nặng mà có thể trở lại bình thường khi thận suy, phổi nám, tê liệt tay chân.

Nếu ta cứ để đầu óc quay cuồng theo thời gian thì không biết cuộc đời ta trôi nổi về đâu và đến một lúc nào đó muốn dừng chân thì quá muộng màng.

Hôm nay tôi thật sự mừng cho chính mình là tự biết mình đã tiêu phí thời gian và tâm sức cho quá nhiều điều uổng phí. Tuổi và những ngày đã qua, tôi đã không biết trân quý để nghỉ, để nói, nên nhiều lúc đã làm những điều vô bổ. Đã có quá nhiều biện luận và bao che cho sự ngang bướng và ngu ngốc của chính mình.

Mỗi khi ta chợt tỉnh, biết dừng lại để suy nghiệm thì cuộc sống bổng trở nên đáng sống một cách kỳ lạ.

Nắng trưa hôm nay thật ấm dù lúc sáng sớm có sương mù và gió lạnh. Sân nhà tôi thật mát mẻ và êm ả với tiếng nước chảy róc rách vọng lại từ ao cá. Nhan trên bàn thông thiên vẫn còn thoát ra vài đợt khói nhẹ mong manh thoáng hương trầm đạo vị. Chậu hoa mai rụng hết lá đang chớm những nụ bé nhỏ xinh xinh.

Tiếng chim khe khẻ trên cành cùng với tiếng lá xào xạt, tuy nhẹ, tuy nhỏ, cũng làm cho tôi biết tôi đang sống, một cuộc sống còn lại lúc tuổi già, nhưng đáng sống.

Tôi đang thở nhè nhẹ…

Theo: hoangphap.info

2 nhận xét:

  1. @ Phượng: Cảm ơn con. Hôm nay bác bận suốt từ buổi sáng sớm, may mà con đã đăng bài giúp. Bài con đăng hay và trình bày đẹp. Cứ thế nhé.

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.