Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Niềm vui tới lớp

Trần Đăng Khoa
Lớp sáng thứ 7
Chùa Đình Lê tháng 4/2012. Chú Khoa mặc áo xanh.
 Tôi được Thầy Chủ nhiệm CLB cho đến theo học lớp này ngày 10 tháng 9 năm 2011. Đây là một ngày rất quan trọng đối với tôi, vì lúc này tôi đang bị một bệnh nặng – chảy máu đường tiết niệu do khối u ở thận phải gây nên. Tôi đã được điều trị cấp cứu, làm các xét nghiệm, chụp cắt lớp… Cuối cùng, ý kiến của bệnh viện là phải cắt bỏ thận phải mới giải quyết được tận gốc, nếu không sẽ chảy máu trở lại bất cứ lúc nào. Nhưng vì tuổi cao, sức lại rất yếu nên bản thân tôi và gia đình đã không nhất trí và xin ra viện, về nhà bồi dưỡng để khi nào sức khỏe tốt sẽ trở lại bệnh viện giải quyết sau.
 Giữa lúc khó khăn bế tắc, chưa biết nên làm thế nào thì được người thân cùng bạn bè đang tham gia trong Câu lạc bộ giới thiệu và khuyên tôi đến xin Thầy cho học (vì đã có người bị bệnh nặng đến đây được Thầy hướng dẫn, giúp đỡ hỗ trợ cùng với việc tích cực ngồi thiền đã khỏi bệnh). Chuyện ngồi thiền tôi đã nghe lâu rồi và đã trông thấy người ta ngồi thiền, nhưng chỉ nghĩ họ làm thế là để cho đầu óc yên tĩnh, đỡ căng thẳng và để xua đi những điều ưu phiền trong cuộc sống hàng ngày. Còn việc ngồi thiền để chữa bệnh thì tôi chưa được biết; đây quả là điều mới mẻ, xa lạ đối với tôi.
 Sau những ngày đến lớp theo học, nghe Thầy giảng, tiếp xúc với tài liệu, nhất là được hòa mình vào không khí ấm cúng, chan hòa của lớp học như một gia đình lớn đã thực sự hấp dẫn tôi, động viên khuyến khích tôi tích cực và kiên nhẫn ngồi thiền tại nhà.
         Hàng tuần, cứ thứ 6 là tôi lo chuẩn bị mọi thứ để sáng thứ 7 đến lớp sớm, và tôi chưa vắng mặt buổi học nào. Cứ đến lớp là thấy rất vui, người như khỏe hơn và trẻ ra.
 Cuối năm 2011, tôi có trở lại bệnh viện để kiểm tra xem kết quả cụ thể ra sao, thì rất mừng vì siêu âm các khối u và nang ở 2 thận đã nhỏ đi một ít, các chỉ số trong máu đều ở mức bình thường, và bản thân tôi cũng cảm thấy mọi hoạt động của cơ thể rất ổn định, sức khỏe khá lên rõ rệt.
 Có được kết quả bước đầu này, tôi vô cùng biết ơn Thầy Chủ nhiệm, bác Nghĩa, cô Từ đã nhiều lần hỗ trợ, tiếp ″nhiên liệu″ cho cỗ xe cũ kỹ, ọc ạch của tôi, để theo kịp mọi người trong lớp đến ngày hôm nay. Tôi cũng vô cùng cảm ơn bác Đính, bác Thoa, cô Huệ, cô Bình, cô Lệ và một vài bác nữa đã quan tâm, cổ vũ, động viên để tôi có quyết tâm và luôn tin tưởng vào việc ngồi thiền chữa bệnh.
 Qua những kết quả bước đầu, tôi rút ra điều quan trọng mà Thầy luôn nhắc nhở mọi người là phải rất kiên trì, tin tưởng vào việc ngồi thiền để chữa bệnh. Trong khi ngồi thiền phải làm đúng và đầy đủ các bước trong bài tập và quan trọng hơn cả là phải tĩnh tâm, vô thức – vô thức hoàn toàn càng tốt; được như vậy, ngồi thiền mới có kết quả.
 Trên đây là những suy nghĩ chủ quan ban đầu rút ra, tôi mạnh dạn trình bày, mong được sự chỉ bảo thêm của Thầy và các bạn hữu trong Câu lạc bộ.
Tháng 5 năm 2012

* Ngày 15/1/2012 bác Nguyễn Thị Thu Hà, vợ bác Trần Đăng Khoa, đã gửi thư cảm ơn tới Ban Chủ nhiệm CLB DSNL.  

1 nhận xét:

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.