Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014

MỘT CHUYẾN ĐI

Đàm Kim Cúc
Lớp DSNL12  

 Ảnh: HT
Đây đâu phải lần đầu đến với Côn Sơn, mà sao lòng cứ như con trẻ, rộn ràng háo hức đến lạ. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên được cùng thầy cô đi tiền trạm, khám phá sâu hơn miền đất hào khí hội tụ linh thiêng này.

Đúng 14 h ô tô chuyển bánh, Hà Nội dần xa... dần xa...
Đang lim dim mơ màng, bỗng nghe ai đó thốt lên mưa!
Giời ạ, mưa thật. Mưa lất phất bay, mưa thẫm đẫm cỏ cây, mưa không to nhưng cũng đủ làm ướt tóc. Kệ, thêm chút lãng mạn có sao đâu.
 Ảnh: Kiều Thủy
Điểm dừng chân đầu tiên của đoàn là đền Sinh đền Hoá, đó là một ngôi đền nhỏ nằm ẩn mình dưới chân núi Ngũ Nhạc. Đến đây, chúng tôi may mắn được thưởng ngoạn màn hầu đồng độc đáo, cùng với làn điệu Chầu văn vui tươi rộn rã. Ra về còn được lộc thánh mang theo.
 Ảnh: Trần Nghĩa
Đoàn ăn nghỉ tại khách sạn Lan Anh. Một không gian khoáng đạt và nên thơ, ngút ngàn thông reo, hoa vải nở trắng núi đồi, một mùi thơm ngan ngát dịu nhẹ lan toả trong mưa. Cách khách sạn không xa là hồ Côn Sơn thơ mộng, mặt hồ trong xanh phẳng lặng, hiền hoà như chính những con người nơi đây, những con người vốn sinh ra từ làng.

Í ới gọi nhau lên nhận phòng, và có chút chững lại. Nền nhà ẩm ướt quá, tường nhà rịn mồ hôi, ga gối đượm mùi thiếu nắng. Bất chợt nhớ đến Suối Hai. Cô nhân viên thanh minh "Ở đây mưa suốt tháng qua". Ừ, Hà Nội cũng vậy mà!

 Ảnh: Trần Nghĩa
Bữa cơm chiều ai đó lại nhắc tới Suối Hai. Hình như đã có một sự so sánh nhẹ. Xong, nhìn cô nhân viên khách sạn chạy ngược chạy xuôi, vừa đứng ở quầy lễ tân tiếp đón, thoắt cái đã lên phòng thay ga đổi gối theo yêu cầu, nhoằng cái xuống bếp xào xào, nấu nấu, giờ lại trong vai trò bưng bê, giữa tiết trời se lạnh mà gương mặt đỏ ửng lấm tấm mồ hôi, nở nụ cười thân thiện hỏi thăm các "thượng đế" có vừa miệng hay không. Lòng bỗng chùng xuống. Nỗi cảm thông dâng đầy vơi trong mắt mỗi người. Hình như đã nhớ ra mình là ai và đến đây làm gì. Chúng tôi, những con người đang hàng ngày hàng giờ miệt mài tu tập, ngày đêm mong mỏi tìm về với Chân - Thiện - Nhẫn. Vậy mà trong giây phút "dở người" lại cứ ngỡ mình là thượng đế.

"Ừ, ngon lắm cháu ạ!" Tiếng cười nói bỗng rộn rã hơn bao giờ hết, quên sạch lời thầy cô, thìa thìa đũa đũa cứ loạn xạ cả lên, đánh nhanh, diệt gọn, được thầy Nghĩa biểu dương "toàn bàn".
 Ảnh: Trần Nghĩa
Tối, thầy cho thiền hẳn 2 tiếng, đất thiêng có khác, năng lượng vào ào ào. Xong, có lẽ do lạ nhà, "lạ mùi" nên đêm đó giấc ngủ vẫn còn chập chờn.

Sáng dậy, thiền 2 ca liên tiếp, mưa nên phải thiền trong hội trường, vậy mà năng lượng vẫn ồ ạt tuôn chảy vào cơ thể. Thầy cô đo bằng con lắc, luân xa ai nấy cứ gọi là mở bung.

Buổi chiều được tự do. Thầy căn dặn nhớ phải đi theo nhóm. Lớp tôi gồm có 7 người và thêm "khách mời danh dự" là bác Trần Quốc Đắc, lớp ST5 TDH. Ngoài trời mưa vẫn bay ngang bay dọc. Nhìn nhau với ánh mắt đầy tinh nghịch, "ăn chơi sợ gì mưa rơi", thế là hăm hở lên đường.

 Ảnh: Kiều Thủy
Chùa Côn Sơn hay còn gọi là chùa Hun, nằm ngay dưới chân núi Côn Sơn, được bao bọc bởi những tán cây thông, cây đại thụ. Muốn vào đền thờ Nguyễn Trãi, đền thờ Trần Nguyên Đán, hay Giếng Ngọc...chúng tôi phải leo lên rất nhiều những bậc đá xanh uốn lượn, đi qua vài ba chiếc cầu đá xinh xắn bắc ngang qua khe suối nhỏ. Thấp thoáng hai bên đường, những loài hoa không tên đủ sắc màu, ẩn mình sau vòm lá xanh mướt.
Ảnh: Kiều Thủy
Dù chẳng đi chân trần, chúng tôi vẫn cảm nhận được cái mát lạnh của những phiến đá dưới chân. Khẽ nhắm mắt để cảm nhận hết được cái trong trẻo nơi đây, lắng nghe tiếng rào rạt của ngàn thông, và chợt nhận ra tiếng Đàn Cầm trong thơ Nguyễn Trãi không còn ngân khúc ai oán nữa.

Bác Đắc luôn dẫn đầu và đã bỏ xa chúng tôi, bóng bác thấp thoáng trong làn mưa bụi nhạt nhoà, tay cầm ô nhịp chân bước khoan thai. Thật khó có thể tin được rằng, đây là một ông già tuổi xấp xỉ 80, mấy chục năm mang trong mình căn bệnh gút, suy thận độ 2, và còn nhiều còn nhiều chứng bệnh khác nữa. "Bọn trẻ" chúng tôi bước gấp bước gáp, nhìn theo bác với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Chưa trèo lên được tận Bàn Cờ Tiên, nơi giao thoa của đất trời, tiếc lắm nhưng đành lỗi hẹn vậy.
 Ảnh: KIều Thủy
Điểm đến cuối cùng trước khi trở về Hà Nội đó là đền Kiếp Bạc, chúng tôi kính cẩn dâng hương tưởng nhớ vị anh hùng dân tộc Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn, cùng nhau ôn lại một giai đoạn lịch sử đầy hào hùng của đất nước chống lại kẻ thù phương Bắc.

Côn Sơn chưa xa mà lòng đã thấy nhớ da diết.. Ước một ngày đẹp trời, lại được cùng thầy cô và "bạn bè" trở lại nơi đây, ngồi tĩnh lặng trên những phiến đá xanh mát rượi, hít sâu vào lồng ngực hơi thở tinh khôi của trời đất, được đón những tia nắng ban mai lung linh rọi qua tán lá thông già, được lắng nghe tiếng chim lảnh lót buông vào không gian những nốt nhạc vui tươi của cuộc sống...

Chắc chắn rồi, đợi nhé ... Côn Sơn
Tháng 3 - 2014

2 nhận xét:

  1. Tuyệt vời. Chúc nhà văn tu thiền ngày càng tinh tấn, kết quả.

    Trả lờiXóa
  2. Bài viết hay .Mong rằng CLB sẽ được đọc tiếp những chia sẻ của chị Cúc .

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.