Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

CHỈ VÌ BẤT CẨN

Cả lớp vui mừng khi nghe được tin đi Côn Sơn. Phần vì hai tháng rồi chúng tôi không được lên, phần vì lần này đi đông do có hai lớp học mới.
Không như mọi lần 5h sáng chúng tôi đã lên núi. Đợt này trời lạnh Thầy lo sức khỏe cho mọi người nên đi muộn một tiếng. 6h xuất phát, thế mà trời vẫn tối om.
Như dự định Thầy chia CLB ra làm hai nhóm, một nhóm thiền ở đền thờ cụ Nguyễn Trãi, một nhóm "trẻ, khỏe" đi lên Ngũ Nhạc Linh Từ do anh Chuyền làm đoàn trưởng. Đoàn có 21 người trong đó có tôi.
Sáng chủ nhật (lại vẫn không như mọi lần thứ 7 đã lên rồi). Nhận khẩu phần ăn sáng xong mọi người lần lượt lên đường trong tiếng cười nói râm ran và tiếng xít xoa vì lạnh của buổi sáng sớm mùa đông.
Đến ngã ba mọi người chia tay nhau, một nhóm vào đền cụ Nguyễn Trãi thiền, còn nhóm chúng tôi đi thẳng lên Ngũ Nhạc Linh Từ. Thật vui vẻ, thật tự tin chúng tôi bước từng bước lên mỗi bậc thang. Trong bước chân hăm hở của mọi người có tiếng đếm bậc thang của chị Việt, 1-2 bậc ... 10 bậc.....50 bậc..... 90 bậc.... Cứ lên cao dần, cao dần. Tỉ lệ thuận với bậc thang là những tiếng thở càng một gấp hơn, rồi những chiếc áo, những cái khăn được cởi dần ra cho bớt nóng. Còn tôi, tôi thấy mình tràn đầy năng lượng, nhanh chóng vượt lên trước đoàn để chụp ảnh, anh Chuyền dặn với theo: "Em đi từ từ lấy sức đừng thể hiện nhiều". Tôi đâu nghe bởi bây giờ tôi thấy mình sung sức lạ.
Tôi đã ở bậc thang 170, nóng quá, áo mũ tôi cũng bắt đầu cởi. Một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng làm tôi khựng lại. Không hoa mắt, chóng mặt, chỉ thấy toàn thân rã rời, tôi cố đi thêm vài bậc thang nữa (nhưng lúc này đã phải đi bằng cả hai tay). Không đi được nữa rồi tôi thấy hẫng hụt và rất khó thở, tôi đành ngồi xuống nhắm mắt lại, lúc này mồ hôi túa ra ướt đẫm chiếc áo cộc bên trong, tôi rất mệt. "Bác sĩ" Chuyền tới bấm huyệt xoa bóp giúp tôi dần dần hồi tỉnh lại, anh nói huyết áp của tôi tụt xuống rất thấp (sau này tôi mới biết anh bắt mạch cho tôi nhưng không thấy mạch đâu cả). Nhưng rồi cũng không thể để anh giúp tôi mãi được, còn cả đoàn ở phía trước cần anh, anh phải đi lên với đoàn. Tôi ngồi lại thiền cho đến khi thấy mình có thể về được. Trên đường về tôi vừa đi vừa hít thở sâu và niệm danh Phật, chắc lúc này ở trên Ngũ Nhạc Linh Từ mọi người đang lo cho tôi. Về đến trung tâm tôi không dám nghỉ vì sợ nằm rồi sẽ không dậy được nữa, tôi lại thiền cho đến lúc gần ăn trưa. Đến chiều tôi vẫn ra nhà sàn thiền bình thường.
Như vậy đấy, nếu như tôi cởi áo mũ dần dần, nếu như tôi đi từ từ như lời anh Chuyền dặn. Nếu như, ...nếu như... thì tôi không bị ở lại, tôi đã lên được Ngũ Nhạc cùng cả đoàn. Nhưng chỉ vì bất cẩn không lượng sức mình nên tôi đã làm hại mình và làm mọi người lo ngại cho mình. Đó cũng là một bài học mà tôi cần rút kinh nghiệm khi đi xa.
P/S:
Dải nắng định ém nhẹm chuyện này nhưng con gái giục: "Mẹ phải viết để mọi gười cùng biết với" cùng bài viết của anh Tùng (Lâm Phúc) nên Dải Nắng viết ra đây như một lời tâm sự về cái sự bất cẩn của mình.

5 nhận xét:

  1. Chị Bình à, may mà chị còn về đến Trung tâm để thiền lấy sức không đến nỗi phải ngồi chờ đoàn thiền xong rồi cùng về.

    Trả lờiXóa
  2. Chị chia sẻ với Bình nhé!Khi chia tay để 2 đoàn đi 2 ngả -hình ảnh Dải nắng cười tuơi đi cạnh trưởng đoàn Chuyền vẫy tay chào ,chị đã vẫy chào chúc đoàn đi vui vẻ và thầm nghĩ Bình khoẻ ra phết.Sau đó thấy ngồi thiền say sưa ,chị tưởng Bình đi nhanh về trước.May mà có võ thiền và có đoàn trưởng đa năng giải cứu.Vậy là tai qua.Mừng cho Bình và là bài học cho mọi người cùng cẩn trọng.

    Trả lờiXóa
  3. Cô Bình à! Thật là may mắn và được đúc kết thêm kinh nghiệm thêm về leo núi và cháu chia xẻ cùng Cô Bình nếu leo núi mệt quá đừng ngồi xuống luôn vội mà phải cúi người xuống thả lỏng cơ thể ra hay tay vận động gọi là đánh đi đánh lại nhẹ nhàng trước mặt thì cơ thể không bị đang lên cao hạ xuống thấp một cách nhanh chóng và sẽ không bị choáng và mệt

    Trả lờiXóa
  4. Cô Bình a! Thật là may mắn có phật trời phù hộ. Đang ở trên cao và vận động cơ thể leo núi và đang nóng mà gặp lạnh thì ngay ở dưới đất cũng mệt và khổ rồi. Mà Cô lại ở trên cao và ở đấy lại gió nữa. Thế là trình độ tập luyện Thiền của cô cũng giúp cô một phần và ơn trời và phúc tổ tiên của nhà mình để cơ thể khỏe mạnh không vấn đề gì

    Trả lờiXóa
  5. Cảm ơn chị Hiền, cảm ơn Thu và Vân , cảm ơn tất cả mọi người đã chia sẻ . Đúng là không có "võ" thiền thì DN sẽ phải nằm bẹp đến bao giờ .

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.