Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2011

Sống thật

Sống thật với chính mình, sống thật với mọi người. Cuộc đời mỗi chúng ta không phải là mẩu quảng cáo mà phải là con người thật. Con người có bản thiện và lý trí. Con người tôn trọng sự thật và dám sống chết cho sự thật. Sống thật là gì? Xin mời các bạn cùng lắng nghe tâm sự của nhà thơ Phùng Quán (1932-1995) qua bài “Lời mẹ dặn”:

 Nhà thơ Phùng Quán
Tôi mồ côi cha năm hai tuổi
Mẹ tôi thương con không lấy chồng
Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.
Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ
Ngày ấy tôi mới lên năm
Có lần tôi nói dối mẹ
Hôm sau tưởng phải ăn đòn.
Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn
Ôm tôi hôn lên mái tóc
- Con ơi, trước khi nhắm mắt
Cha con dặn con suốt đời
Phải làm một người chân thật.
- Mẹ ơi, chân thật là gì?
Mẹ tôi hôn lên đôi mắt
- Con ơi, một người chân thật
Thấy vui muốn cười cứ cười
Thấy buồn muốn khóc là khóc.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Từ đấy người lớn hỏi tôi
- Bé ơi, bé yêu ai nhất?
Nhớ lời mẹ tôi trả lời:
- Bé yêu những người chân thật.
Người lớn nhìn tôi không tin
Cho tôi là con vẹt nhỏ.
Nhưng không! Những lời dặn dò
In vào trí óc của tôi
Như trang giấy trắng tuyệt vời
In lên vết son đỏ chói.
Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi
Đứa bé mồ côi thành nhà văn
Những lời mẹ dặn thuở lên năm
Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ.
Người làm xiếc đi dây rất khó
Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
Đi trọn đời trên con đường chân thật.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Tôi muốn làm nhà văn chân thật
Chân thật trọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn trên đá.

Một người không sống chân thật không thể là người tốt. Người ta vẫn nói: “Nhỏ ăn cắp con gà. Lớn lên ăn cắp con bò”. Một trẻ lúc còn đi học không thành thật trong thi cử, quay cóp dối trá… thì khi lớn lên thật khó tránh khỏi tham nhũng hối lộ. Người tốt sống thật không phải chỉ thật trước mặt người khác mà còn sống thật với chính mình. Người không dám chấp nhận những sai lỗi của mình là người chưa thật sự phát huy tính bản thiện. Người không chấp nhận và phản tỉnh sửa sai là người chưa thật sự phát huy lý trí.

3 nhận xét:

  1. Một cuộc sống sung sướng, tự do nhất là cuộc sống chân thật, không dối trá, không phải "diễn". Chỉ nói riêng trong bước đường học tập, bản thân thấy tự hào rằng luôn là học sinh giỏi nhưng chưa một lần quay cóp. Lời Thầy giáo dặn: Quay cóp cũng như ăn cắp vậy làm cho Hg Vân nhớ suốt đời. Thấy cảnh học sinh bây giờ sau mỗi lần thi cử, phao vứt trắng đường mà buồn. Chỉ nói riêng trong ngành sư phạm thôi, muốn đào tạo các con thành người chân thật thì không hiểu bao giờ mới được đây. Ta chỉ dạy con ta bài học chân thật ở nhà thôi thì khập khiễng quá!!!

    Trả lờiXóa
  2. Bài thơ này mình thuộc lòng từ những năm học cấp3.Lúc đó bài thơ không được chép tên tác giả. Sau này đọc " Ba phút sự thật" của Phùng Quán, thấy hay quá, mình mua luôn chục quyển về tặng bạn bè.Làm một người tốt thật là khó!Để nói về TG, bạn bè ông đã ca ngợi:"Nhất quán tận can trường-Trùng phùng lưu cốt cách"

    Trả lờiXóa
  3. Em rất thích câu: "Sống thật với chính mình, sống thật với mọi người."

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.