Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

Tự ngẫm

Cuộc đời trải qua thật ngắn ngủi, tưởng rằng vài chục năm là dài, nhưng ngoảng lại thấy nó như một giấc mơ. Hãy nghĩ lại mà xem. Từ khi chào đời, chúng ta biết ngày này, tháng này ta sinh ra , nhưng liệu ta có biết ngày nào mình sẽ ra đi không. Vẫn biết sinh tử là lẽ thường và chúng ta gặp nhau ở Câu lạc bộ để cùng tu luyện cũng do bởi một chữ duyên, tôi viết ra những lời này tự đáy lòng mình có gì không phải, không đúng, xin được lượng thứ.
Nhiều lúc chứng kiến những người đang khỏe mạnh đột nhiên hôm sau đã thấy có tin báo tử, tôi thấy đời người thật vô thường. Ngẫm lại, tôi thấy mình thật sự đã để lãng phí quá nhiều thời gian. Càng đọc quyển "Thiền và những vấn đề tu luyện", tôi càng thấy mình chưa làm được gì cả. Vẫn luẩn quẩn với quá nhiều ràng buộc, tư lợi, so đo, tính toán. Nghĩ thật buồn cười và hổ thẹn. Mỗi lần đau một tý lại chạy đến kêu Thầy. Nay "con đau chỗ này", mai "con đau chỗ khác". Mình như thế còn bao nhiêu người khác nữa trong Câu lạc bộ thì làm thế nào?
Trong lớp, Thầy giảng không biết bao nhiêu lần đó là "khổ nạn", là "thử thách", vậy mà chúng ta đã thật sự xem mình là người tu luyện chưa? Đã áp dụng những lời Sư Tổ dạy trong quyển "Thiền và những vấn đề tu luyện" vào trong quá trình tu tập và trong cuộc sống hàng ngày chưa? Thầy là người chỉ đường, còn kết quả tu tập như thế nào phải là do chính mình. 
Phải chăng con người ta khi đến tột cùng của sự đau khổ, khi đứng giữa cái sống và cái chết mới nhận ra chân lý. Tại sao trong lúc đang còn có sức khỏe, không tận dụng thời gian, từng giây, từng phút để tu tập tốt hơn, và không chỉ trong lúc tu tập mà cả trong lúc không tập cũng phải hướng vào nội tâm để xem tâm mình còn gì chưa buông bỏ, còn gì thiếu sót để sửa chữa, để thuận theo "Chân - Thiện - Nhẫn". 
Thời gian không chờ đợi ai. Chúng ta nay sửa một chút, mai sửa một chút, tôi tin rằng chúng ta sẽ thành công.
Người tu học
Lời góp: Người viết bài là một trong những gương tập luyện tiêu biểu của CLB. Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng về nghị lực và ý chí thì không thua những bậc cao tuổi, lão làng ở CLB. Nghiêm túc trong tập luyện, nghiêm khắc với bản thân, hòa đồng với mọi người, khiêm tốn với những gì mà mình đã đạt được, là những đức tính tốt của anh được tập thể CLB chúng tôi chân trọng. Những điều chia sẻ của anh cũng là những gì mà chúng tôi còn trăn trở. Hy vọng sau khi nghiên cứu kỹ quyển "Thiền và những vấn đề tu luyện" mới được tái bản, mỗi chúng ta sẽ có những suy ngẫm riêng của mình và cùng chia sẻ.

6 nhận xét:

  1. Quyết à, chị cũng nghĩ như Quyết. Nếu mình tập luyện mà không cố gắng, mới đau một chút đã "Thầy ơi", hay chạy vội ra hiệu thuốc, cầu cứu đến bệnh viện, đến bác sĩ. Tập bài khó một chút đã nản. Thiền ít bữa chưa thấy đỡ đã muốn bỏ cuộc, thì phí công của Thầy quá, phải không em? Chỉ có "khổ luyện mới thành tài". Cũng chả mong tài giỏi hơn người mà chỉ mong rèn được tâm - thân- đức mà thôi.

    Trả lờiXóa
  2. Mong sớm và chúc thành công trong ý nghĩ và dự định của Anh ngày hôm này và trong tương lai!ND

    Trả lờiXóa
  3. Chân thành chia sẻ với suy nghĩ, cảm nhận của bạn. Mình vẫn luôn nhớ lời thầy giảng, để chữa khỏi bệnh thì 75% - 85% là do tự bản thân mình, tác động từ bên ngoài chỉ chiếm 15% - 25%. Phải tự thân vận động thôi, tự tu luyện, vượt qua được "tham, sân, si", chăm chỉ, tinh tấn thì thế nào cũng thành công. Nhưng thỉnh thoảng có kêu "thầy ơi" thì mình nghĩ cũng có gì là đáng "buồn cười" và "hổ thẹn" đâu nhỉ. Không có ai kêu "thầy ơi" khéo khi thầy lại thấy thiếu và buồn cũng nên !!!

    Trả lờiXóa
  4. @ Chị Vân: Ơ, thì những lúc đau quá, hoặc thiền không đỡ thì cũng phải "Thầy ơi" chứ chị. :))

    Trả lờiXóa
  5. Quyết à, mới đầu chị cũng như vậy đấy "ngồi" mỏi , thấy không "vào" là nản , không muốn "ngồi" nữa . Nhưng được Thầy cùng mọi người động viên nên chị cũng cố gắng rất nhiều.
    Chị cũng phải "khổ luyện mới thành tài " như Thu nói thôi.

    Trả lờiXóa
  6. @ Chị Bình; Học thiền rất thú vị ở chỗ khi mình tập xong được bài khó cảm thấy rất vui vì mình đã vượt qua được chính mình. Cảm giác của em sau khi luyện xong bài Rũ Sạch Bụi Trần cũng giống như vừa leo lên Ngũ Nhạc Linh Từ. Khoan khoái, sung sướng. Có lẽ chính vì vậy mà dạo này ngày nào em cũng thiền bài này để được tận hưởng cái cảm giác sung sướng ấy. :D

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.