Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Tư, 13 tháng 10, 2010

Tập ngồi kiết già

Khi mới đi học thiền, cũng như các bác trong Câu lạc bộ, tôi thường ngồi ghế. Được một thời gian, tôi bắt đầu tập ngồi bán kiết già. Vì sao lại là ngồi bán kiếp già? Vì tôi biết ngồi thiền tư thế kiết già là tư thế đẹp nhất và vững chắc nhất, và tôi cũng biết rõ ích lợi của việc ngồi thiền tư thế kiết già.   Nếu đang quen ngồi ghế mà chuyển ngồi kiết già ngay thì thật là khó, vì vậy tôi tập ngồi tư thế bán kiết già trước. Nói và nghĩ thì có vẻ đơn giản vì bình thường tôi cũng có thể ngồi bắc một chân được như vậy, nhưng đến lúc ngồi thiền mới thấy là cả vấn đề. Phải ngồi làm sao cho lưng thật thẳng, đầu thẳng, hai tay để sao cho đúng tư thế và đặc biệt là cố gắng để không được cựa quậy trong suốt một giờ, đấy là tối thiểu, vì trong chương trình tập luyện của chúng tôi có bài thiền 81 phút, có bài 90 phút.
Những buổi đầu ngồi thiền bán kiết già, chân tôi tê dại, nhiều lúc mất cảm giác. Có những lúc chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng đến câu "Xả thiền" của Thầy. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình khóc đến nơi vì mỏi quá, tê quá. Có lúc đã nghĩ, sao mà mình lại chọn tư thế ngồi khó thế này, khổ thế này, sao mình không ngồi ghế giống mọi người cho đơn giản. Nghĩ vậy mà không làm vậy bởi tôi biết rằng nếu tôi không vượt qua được thử thách này thì vĩnh viễn không bao giờ tôi có thể ngồi thiền ở tư thế kiết già, là tư thế tôi hằng mơ ước.
Cứ thế, cứ thế, rồi dần dần các triệu chứng tê mỏi giảm dần. Tôi cứ thay đổi chân, lúc bắc chân phải lên trước, lúc bắc chân trái lên trước. Khi đã quen, tôi thấy tư thế ngồi này thật thoải mái.
Đến lúc này tôi mới chuyển sang ngồi kiết già. Lúc đầu chưa kéo được chân lên cao, mắt cá chân vẫn hơi chạm xuống sàn nhà. Sau đó mỗi tuần lại kéo cao chân lên thêm một chút, từng tí, từng tí một. Có những lúc cảm giác như có một sợi dây thừng trói chặt hai chân lại với nhau. Tê, đau, mỏi, nhức, nhiều lúc cố không được lại trở về tư thế bán kiết già. Lúc đầu đến lúc xả thiền phải dùng tay để kéo hai chân ra, sau này dần dần tự gỡ từng chân ra được. Đến nay, khi xả thiền hai chân có thể tự duỗi ra, xả thiền xong là đứng lên là chạy đi chạy lại được ngay.
Ngồi kiết già cho ta cảm giác vững chắc hơn ngồi thiền trên ghế, người khó bị chao đảo và một điều khá quan trọng là tạo tư thế lưng thẳng thật dễ dàng. Khi ngồi thiền ở tư thế kiết già có cảm giác thu năng lượng vào nhiều hơn vì cả tư thế ngồi tạo ra một hình khối giống như chiếc kim tự tháp. Và cũng có lẽ do bởi tư thế khiến ta phải tập trung cao độ hơn nên việc nghĩ lung tung cũng được hạn chế.
Đến giờ, nhiều hôm tôi ngồi một tiếng mà chỉ cảm thấy như vừa ngồi chừng 15 - 20 phút, người nhẹ nhàng. Nhiều lúc cũng cảm thấy phấn khởi, ấy vậy mà vẫn bị anh Nghĩa chê: "Thu phải tập ngồi đều cả hai chân, lúc bắc chân nọ, lúc bắc chân kia, có như thế mới cân bằng." Nghĩ mà ngại, vì tôi biết rằng lại một thử thách mới bắt đầu. Chắc cũng phải hạ quyết tâm.

3 nhận xét:

  1. đọc hêt' bài mơí biêt' hóa ra là chị! Lúc đâù em cư' tửơng ngôì thé cũng đơn gian. em còn chưa kéo 2 chân vào đc.

    Trả lờiXóa
  2. - Tôi cũng thế, cứ tưởng bài này của anh Nghĩa, hoá ra của HT.Giỏi thật đấy!

    - Hôm qua đến lớp DSNL thầy giám thiền thông báo: "giáo trình" của chúng ta đã thay đổi,giờ chỉ là như "tập thể dục" thôi,không đề cập đến chuyện "thiền, tâm linh" gì nữa.
    Phần cốt lõi,vi diệu nhất, hay nhất củ phép DSNL đã bị loại bỏ...
    TM

    Trả lờiXóa
  3. @ Dũng: Em tập ngồi kiết già đi. Khi em ngồi được ở tư thế đấy em sẽ thấy hay. Hai lòng bàn chân ngửa lên nên cảm giác năng lượng xoáy vào huyệt dũng tuyền rất rõ. Em cứ tập dần dần như mình là được mà.
    @ anh Thanh Minh: Oài, giọng văn của em giống giọng văn của anh Nghĩa thế à? Mà anh Nghĩa lại dễ "khóc" như em sao? Chắc tại anh quý anh Nghĩa nên mới nghĩ thế? Hôm trước em vừa trêu anh Nghĩa là anh "bỏ" có một bức ảnh lên blog rồi "ù té" thế mà cũng được tận 7 còm ment. Em hì hục viết, đăng hết bài nọ đến bài kia chả thấy ai bảo gì. Thậm chí có vài người còn hỏi thăm tại sao lâu không thấy anh ấy trên blog. Thực ra ngày nào anh ấy cũng vào đọc bài, chỉ tội không nhận xét thôi. Kiểu này em đến phải bàn giao lại chức "Tổng quản" cho anh ấy. :P
    Bên CLB Thầy đang biên tập lại quyển "Thiền và những vấn đề tu luyện". Lúc nào anh có dịp ra HN và thu xếp được thời gian "đàm đạo" với Thầy và anh Nghĩa thì hay lắm đấy ạ. :D

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.