Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

KỂ MỘT CHÚT VỀ MÌNH (tiếp)

(Viết nhân dịp tưởng niệm Thầy Tổ)
THIỀN - TẬP TRUNG THU NĂNG LƯỢNG CHỮA BỆNH
(Tiếp theo)
Thời gian tiếp theo là chuỗi ngày đau đớn của mình. Từ bé cho đến lúc đó chưa bao giờ mình phải nằm một chỗ lâu đến thế cả. Chỉ có nằm mà thôi. Không làm gì được. Đi đau, cúi đau, ngồi đau, làm gì cũng đau. Cột sống bị tổn thương. Mình đã nghĩ rằng sẽ bị tàn phế suốt đời mất rồi. Thực sự có một chút bi quan.
 Ai đến thăm cũng bảo phải đi chụp chiếu xem thế nào, mười người đến thì cả mười người khuyên, mẹ thì bực: “mất gì mà không đi khám xem sao”. Có anh thì bảo: “em không có tiền thì anh cho”… mà không hiểu sao mình cứ khăng khăng không cần khám (thực ra cũng đã tự “hỏi LẮC” rồi). Nhưng mà vì ai cũng giục, thành ra mình sốt ruột quá đành phải gọi điện cho thầy CN, chỉ với một mục đích duy nhất là nhờ thầy “hỏi” xem cột sống của mình có sao không? có phải đi viện không? Nghe tin, thầy CN và thầy phó CN CLB đến thăm ngay, phát công chữa bệnh ngay, thật là cảm động. “Khám” xong, thầy bảo là không cần chiếu chụp gì đâu, rồi tự khắc khỏi, mỗi tối từ 8h đến 9h thầy sẽ phát công chữa bệnh từ xa cho HV. Thế là từ hôm đó là những ngày thiền thật tích cực, hằng mong năng lượng từ thầy đến mình không bị rơi bớt ở đâu đó.
Còn nhớ có một tối mọi người đến chơi thăm, gặp đúng lúc giờ HV thiền, mọi người phải chờ ở ngoài. Đến lúc mình thiền xong, lưng mình – chỗ bị tổn thương – nóng rực, vội khoe với mọi người ngay, mời mọi người đặt tay vào lưng mình để cảm nhận cái nóng rực đó, và ai cũng ngạc nhiên. Nếu không chứng kiến “tận tay” chắc không ai tin được là thu năng lượng từ xa mà lại được kết quả như vậy.
Người thì giới thiệu bác sỹ đến bấm huyệt cho, người thì đến hơ ngải cứu cho, người thì cho thẻ đi vật lý trị liệu cột sống… nhưng có mỗi một việc là đi scan, chiếu chụp gì gì đó thì không hiểu sao mình cứ lần lữa.
Cho đến một lần, sau khi đã đỡ đau, tự đi bộ được, mình mò đến trung tâm chẩn đoán hình ảnh để chụp cộng hưởng từ xem cột sống thế nào. Vì thực tế lưng vẫn còn đau, mặc dù đã đỡ nhiều lắm. Bác sỹ khám xong, hỏi han một hồi lâu, rồi cuối cùng hỏi: “chị mang theo bao nhiêu tiền?”,  “Dạ khoảng 700 ngàn”. “Chị nên đến bệnh viện nơi khám bảo hiểm xin giấy giới thiệu đến đây thì chị sẽ được giảm nửa tiền. Mà rồi hôm nào chị qua đây chụp cũng được chứ không phải chụp gấp đâu… Chị qua bên phòng tiếp đón hỏi cụ thể xem thủ tục thế nào nhé”.
Khi qua đó HV mới được biết tiền chụp CHT chừng khoảng 2 triệu hay sao đó, cũng không nhớ chính xác nữa. Lại lần lữa, lần lữa và rồi lại … thôi, không chụp chiếu gì hết. Tiếp tục bấm huyệt, chườm ngải cứu với muối rang và chính là THIỀN.
Hôm bị tai nạn HV nhớ là vào khoảng mùng 3 tháng 7 (ÂL). Sau đó chừng vài ngày thì có một cháu đến thông báo với chồng HV rằng có Thầy (ở Đền Trần) thông báo rằng, tháng 7 (ÂL) vợ chồng nhà mình cẩn thận không thì tai nạn cả vợ lẫn chồng. Mẹ của cháu điện lên nhờ cháu báo cho vợ chồng nhà mình từ mùng 1/7 , nhưng cháu đã quên mất nên chưa thông báo ngay.
Đúng là chẳng tránh được, cái gì đến nó khắc đến.
Sau chừng 4 tháng HV đã có thể tập Aerobic lại được.
Để rút lại bài học cho bản thân và cũng như một chút kinh nghiệm giới thiệu cho đồng môn, rằng sở dĩ mình chóng lành bệnh được là do HV đã thiền không ngơi nghỉ, thiền đúng bài và biết thu năng lượng tập trung vào chỗ đau để vận dụng được “cơ chế tập trung” của cơ thể. Bên cạnh đó có dùng quẻ dịch CÂN, vừa dán vừa để dưới lưng để nằm, thêm nữa, hầu như quẻ TRỪ TÀ KHÍ được dán suốt trên lưng.
Vài dòng tâm sự để cả nhà chia sẻ với HV.

5 nhận xét:

  1. Thật tuyệt vời .Một kinh nghiệm qúi báu cho những người đồng môn .Chị Hiền áy náy mãi chẳng hỏi thăm hỏi được HV .Vì ít giao lưu không biết thông tin .Nhớ khi xem ảnh trên face thấy ảnh chụp với hoa cải ở đâu đó - hỏi đi đâu thì bảo là đi chơi nhân tiện xử lý cái lưng ...Rồi lại thấy chỉ huy đội văn nghệ ngon lành ...mà chẳng biết gì về những ngày đau đớn và kiên cường ấy của HV .Sự kỳ diệu . Một tấm gương để mọi người noi theo .Bài viết hay qúa .Chúc HV luôn an lạc nhé !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị Hiền ơi, có một chút vui vui kể lể thôi mà. Cám ơn chị lại khen em. Chị toàn khen em thôi là không tốt đâu đấy nha. Lâu lâu không được gặp chị rồi. Nhớ.

      Xóa
  2. Cám ơn Hồng Thu đã format bài cho chị nhé. Chị muốn chia sẻ để mọi người cùng biết, cùng áp dụng khi gặp tình huống gần giống vậy.

    Trả lờiXóa
  3. Cảm ơn chị đã chia sẻ. :) Bài đăng của chị sẽ là động lực để mọi người kiên trì luyện tập.

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.