Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

Hãy dành thời gian cho gia đình của chúng ta

         Cuộc sống với bao bộn bề lo toan. Khi còn tuổi đi học, ai cũng lo học hành thi cử, đến tuổi trưởng thành lo có công ăn việc làm ổn định, rồi lo xây dựng gia đình, lo củng cố địa vị xã hội. Trách nhiệm đối với công việc, những lo toan cho gia đình riêng đè trĩu hai vai, nhiều khi chúng ta bỏ lỡ cơ hội có được những khoảnh khắc đáng nhớ bên những người đã nuôi ta khôn lớn, những người vẫn lặng lẽ dõi theo ta, cầu mong ta được hạnh phúc, được thành đạt. 
         Câu chuyện dưới đây kể về một trong những khoảnh khắc như thế. Nhân mùa Lễ Vu Lan xin chúc tất cả những người Cha, người Mẹ có được những phút giây hạnh phúc bên những người con đã trưởng thành. 

Hãy dành thời gian cho gia đình của chúng ta
(Từ bản tiếng Anh: Give time to our family)
Người dịch: Thu Thủy

         Sau 21 năm hôn nhân, vợ tôi muốn tôi mời một người phụ nữ khác ăn tối và xem phim. Cô ấy nói: “Em yêu anh nhưng em biết là người phụ nữ kia cũng yêu anh và muốn có thời gian với anh.”
         Người phụ nữ khác mà vợ tôi muốn tôi đi thăm là mẹ của tôi, mẹ là góa phụ 19 năm, nhưng do nhu cầu công việc và chăm sóc ba đứa nhỏ làm tôi chỉ có thể viếng thăm mẹ thi thoảng mà thôi. Đêm đó tôi mời mẹ đi ăn tối và xem phim. Mẹ hỏi là “Sao vậy, con có làm sao không?”
         Mẹ tôi thuộc tuýp người nghĩ rằng cuộc gọi vào đêm muộn hay lời mời bất ngờ là dấu hiệu của tin xấu. “Con nghĩ là sẽ rất vui nếu được ở bên mẹ một lúc (HT)”. Tôi trả lời “Chỉ có hai mẹ con mình thôi”. Mẹ tôi suy nghĩ một hồi về chuyện này và bảo “Mẹ rất thích”.
         Vào ngày thứ Sáu đó sau giờ làm việc, trong khi lái xe trên đường đón mẹ tôi cảm thấy hơi bồn chồn. Khi tôi đã đến nhà mẹ tôi nhận ra mẹ cũng cảm thấy một ít bối rối về cuộc hẹn. Mẹ đang choàng áo và đợi sẵn ở cửa. Mẹ uốn tóc và mặc chiếc váy mà mẹ đã mặc ở buổi lễ kỷ niệm ngày cưới. Mẹ cười rạng rỡ như khuôn mặt của thiên thần. “Mẹ kể với các bạn của mẹ là mẹ sắp đi chơi cùng con trai và họ (HT) cảm động,” mẹ vừa kể vừa bước vào xe. “Các bạn của mẹ nóng lòng muốn được (HT) nghe về cuộc gặp của hai mẹ con mình”.
         Chúng tôi đã đến nhà hàng nọ, mặc dù không sang trọng nhưng rất thú vị và ấm áp. Mẹ tôi choàng cánh tay vào tay tôi giống như mẹ là Đệ Nhất Phu Nhân. Sau khi chúng tôi ngồi xuống, tôi phải đọc thực đơn. Đôi mắt của mẹ tôi chỉ có thể đọc được các chữ in lớn. Đọc được phân nửa, tôi ngước mắt nhìn và thấy mẹ đang ngồi đối diện nhìn tôi chằm chằm. Một nụ cười hoài niệm trên môi của mẹ. “Thường là mẹ phải đọc thực đơn khi con còn bé” mẹ bảo. “Vậy đã đến lúc mẹ hãy thư giãn và để con giúp mẹ (HT)”, tôi đáp. Suốt bữa tối, chúng tôi đã nói chuyện hợp ý – không có gì lạ thường, chỉ cập nhật các sự kiện gần đây về cuộc sống của nhau. Chúng tôi đã nói nhiều đến nỗi đã bỏ lỡ việc xem phim. Khi chúng tôi về nhà mẹ sau đó, mẹ nói “Mẹ sẽ lại đi chơi với con, nhưng chỉ khi mẹ mời con nhé”. Tôi nhận lời.
         “Bữa tối của anh như thế nào?” vợ tôi hỏi khi tôi về nhà. “Rất thú vị. Hơn là anh có thể tưởng tượng ra” tôi đáp.
         Một vài ngày sau, mẹ tôi mất vì bị đau tim nặng. Chuyện xảy ra rất bất ngờ tôi đã không còn cơ hội để làm bất kỳ điều gì cho mẹ. Một khoảng thời gian sau đó, tôi nhận một phong bì có một bản sao của một hóa đơn nhà hàng nơi mà mẹ và tôi đã dùng bữa tối. Một mẩu giấy đính kèm viết là “Mẹ đã trả hóa đơn này trước rồi. Mẹ không chắc mẹ có thể có mặt; nhưng mẹ đã trả tiền cho hai đĩa – một cho con và một cho vợ con. Con không bao giờ biết là đêm đó có ý nghĩa thế nào đối với mẹ đâu. Mẹ yêu con, con trai.”
         Trong khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu sự quan trọng của việc nói đúng lúc câu “I LOVE YOU” và cho người chúng ta yêu mến khoảng thời gian họ đáng có. Không có gì trong cuộc sống quan trọng hơn gia đình của bạn. Hãy cho họ thời gian họ xứng đáng được có bởi vì những việc này không thể hoãn lại đợi “vào dịp khác”.
(Nguồn: Dotchuoinon.com)
* Những chữ in nghiêng trong bài do Thu sửa. Nguyên văn "Con nghĩ là sẽ rất vui nếu dùng một chút thời gian với mẹ",  “Mẹ kể với các bạn của mẹ là mẹ sắp đi chơi cùng con trai và bọn bạn của mẹ cảm động,” “Các bạn của mẹ không thể đợi để nghe về cuộc gặp của hai mẹ con mình”, “Vậy đã đến lúc mẹ hãy thư giãn và để con đáp trả”.

2 nhận xét:

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.