Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

Mong lắm một phép màu

 "Quyết chiến với bệnh tật của học viên DSNL18"
- Ảnh & lời bình: Nguyễn Tuấn Cường (DSNL18)
         Kể một chút thôi về chị - người mà cả nhà xem thấy trong ảnh được phóng viên nghiệp dư chụp từ điện thoại - chị tên là Thoa. Tuy ảnh mờ, nhưng vẫn thấy chị dáng gầy, chống gậy lần lần từng bước lên chùa Kho đi hành thiền dã ngoại cùng cả đoàn hôm chủ nhật, 20/12/2015.
 Chị ngồi giữa hàng đầu (mặc bộ xanh, đeo kính) trong chuyến dã ngoại cùng lớp tháng 8/2015
         Các lần trước đi dã ngoại, chị có khoẻ hơn, Hoàng Vân và các học viên khác vẫn đi sau chị, trợ giúp năng lượng cho chị để chị theo kịp đoàn vì các việc khác của đoàn đã có các giáo viên đi cùng lo rồi, nhưng lần này Hoàng Vân không thể dừng để đi cùng chị được, vì phía trước còn nhiều việc phải lo quá, còn chị thì mệt nhiều, đi rất chậm, từng bậc, từng bậc một, nên chỉ dặn chị cứ đi từ từ, đừng đi vội làm gì, vừa đi vừa niệm Phật, mệt đâu ngồi đó thiền cũng được vì nơi đây, đâu đâu cũng trường năng lượng ăm ắp. Thế mà khi cả đoàn thiền ca 2 đã thấy chị leo lên được tới tận chùa để ngồi thiền cùng đoàn mặc dù bạn chị khuyên là chị nên ngồi thiền dưới đền cũng được, nhưng chị đã không nghe, chị bảo chị muốn lên chùa ngồi để được gần Đức Phật hơn.
          Nghẹn ngào.
         Chị ngồi phệt xuống bậc thềm của sân chùa, thở dốc. Chị yếu đi nhiều. Hoàng Vân nói chị hãy ngồi thiền nơi gác chuông, năng lượng cao. Chị cố đi tới đó và ngồi thiền.

 Chị cùng ăn bỏng ngô với các bạn đồng môn vào giờ nghỉ giữa 2 ca thiền.
         Thâm tâm Hoàng Vân lúc này không phải là lo sợ lỡ có chuyện gì không hay xảy ra vì rất tin tưởng nguồn năng lượng tuyệt vời nơi đó và sự bảo hộ của Bề Trên sẽ giúp chị và mọi người vượt qua hết những trở ngại, mà Hoàng Vân đã trộm nghĩ: giá chị lường được sức mình thì có lẽ tốt hơn cho chị và cho cả đoàn. Ai ai trong đoàn cũng đều lo lắng cho chị cả, cái lo đó đối với những người làm trưởng đoàn như Hoàng Vân bị nhân lên nhiều lần.
         Chị dừng thiền sớm hơn mọi người, xuống đền trước làm Hoàng Vân thiền xong tìm chị để mong cùng chị lễ cung Cha, Mẫu hằng mong xin được gia ân cho sức khoẻ ổn hơn, nhưng không thấy chị đâu, một mình mình chắp tay, dập đầu cầu xin Cha, Mẹ và các đấng Bề Trên độ trì cho chị, cải số cho chị, hằng mong được kéo dài năm sống để chị có thời gian đủ để tu thiền trả nghiệp. Ước mong có một phép màu, mong lắm...
         Từ chùa xuống tới đền tìm chị, thấy chị ngồi thở khó nhọc và nói: “Em đau ngực quá chị ạ, đau cả trước ngực lẫn sau lưng”, Hoàng Vân vội chạy vào phòng ăn, tập trung tất cả đoàn lại và nêu mong muốn: "Cả nhà hãy cùng nhau phát công, phát năng lượng, khấn xin các bậc Thiên y về chữa bệnh cho chị." Thế là hơn 30 học viên, giảng viên cùng nhau tập trung giúp chị. Hơn 60 cánh tay hướng về phía chị, phát hàng trăm câu khấn mong cho chị lại sức, thắng bệnh tật.
         Đến hôm nay, gọi điện cho chị xem chị đã lấy lại sức sau hôm leo núi chưa, nghe giọng chị thấy bình thường, không có vẻ gì mệt mỏi, Hoàng Vân mới tạm yên lòng. Chị nói chị cám ơn tất cả đoàn, nhờ được phát công nên chị đã đủ sức về đến nhà an toàn. Lạy Trời, lạy Phật. Người nhà chị đều nghĩ chắc chị đã phải đi cấp cứu (?)
         Nhớ lại, chị tìm đến nhà Hoàng Vân để học thiền có dễ đến hơn năm nay khi bệnh đã nặng - K phổi. Chị chăm học hỏi, chăm tập các bài thiền, gọi điện hỏi tập thế này đúng chưa, thở thế này có phải không? Phải chứng kiến những lần xả thiền, động tác chải tóc nhiều lần... thì mới thấy xót xa, vì chị đội tóc giả, chải sao đây giữa chốn đông người? Hoá chất đã cướp đi mái tóc của chị... Rồi chị thở khó khăn, hầu như phải “khiến” cả người, có lẽ những trở ngại này cộng với nhà xa, phương tiện đi lại không có... ngăn chị không đến lớp được chăng?
         Rồi dần dần sức khỏe của chị có cải thiện, tóc lại mọc. Chị rất chịu khó, tinh tấn tu thiền, thiền ngày 2 ca trong đó có một ca thiền bài "Rũ sạch bụi trần". Đối với chị, thở nội lực 4 thì cho đúng cũng đã là một sự cố gắng vì phổi chị giờ đây có đâu được như người khác. Bên cạnh việc thiền, chị tụng kinh, sám hối oan gia trái chủ rất miên mật. Chị tìm hiểu về kinh Phật, hiểu được nguyên nhân sâu xa của căn bệnh mình mang - đây là “quả” của “nhân” mà mình đã gây từ vô lượng kiếp, thế nên chị rất chịu khó kinh kệ, sám hối, lễ Phật và làm từ thiện.
 Chị rất chịu khó đi thiền dã ngoại cùng lớp. (Ảnh: Nguyễn Hoàng Vân)
         Hoàng Vân cũng đã nhiều lần nói chuyện, đàm đạo với chị về “ngôi nhà và ông chủ”, ví ngôi nhà là thân xác mình, còn ông chủ chính là mình, là tâm mình. Ông chủ khoẻ mạnh, to lớn nhưng ngôi nhà đã ọp ẹp, sắp đổ sập thì phải sửa chữa hoặc xây lại ngôi nhà khác, khang trang hơn. Chắc chị hiểu được thông điệp từ câu chuyện đó.
       Rồi hàng sáng chủ nhật, chị theo Hoàng Vân tới phần mộ cụ Trưởng Cần để thiền. Hoàng Vân ngồi bao lâu, chị ngồi bấy lâu, chị quyết chiến đấu để chiến thắng tật bệnh. Hôm nắng ráo đã đành, có cả hôm trời lâm thâm mưa, chị vẫn tới với Cụ, có lần Hoàng Vân bận không có mặt, chị vẫn tới khu mộ để thiền.
         Thật là cảm phục.
         Kể câu chuyện này, Hoàng Vân hằng mong tất cả học viên CLB lấy đó làm gương để tu thiền, chiến thắng bản thân, quyết chiến với bệnh tật, không đầu hàng, không buông xuôi, còn sức còn “chiến đấu”. Nếu ai gặp chị, chắc chắn sẽ thấy nụ cười vẫn nở trên môi chị, không kêu than, không buồn bực, không kêu ca nửa lời.
 
 Mong những chuyến đi dã ngoại cứ dài mãi.
       Thầm cầu mong có phép màu tới với chị. Mong chị sẽ khỏi bệnh để tiếp tục tu thiền, đi dã ngoại với học viên CLB DSNL.
         NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT.
Tháng 12/2015
Nguyễn Hoàng Vân

2 nhận xét:

  1. Cám ơn Thu đã biên tập và đăng bài, ảnh nhé. Vì bận quá đành phải nhờ cô em cũng bận có khi còn hơn mình, thôi thì thông cảm nhé, ai bảo giỏi cơ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị ơi, mong có bài chia sẻ để mọi người có bài đọc ạ. :)

      Xóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.