Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012

NHỚ

Nguyễn Hoàng Vân

 Đang xuống núi thì chị Hiền bị côn trùng đốt
                  Có một đợt gió lạnh từ phía Bắc tràn xuống, ảnh hưởng đến thời tiết Hà Nội trước chuyến đi dã ngoại Tam Đảo của lớp chiều thứ bảy. Sáng sớm, Hà Nội se se lạnh. Không mưa. Sạch sẽ.

         Đến chỗ tập trung chờ xe đã thấy các bác lớn tuổi đến từ bao giờ rồi. Người áo dài tay, người áo cộc tay, người khăn tùm hum, người mũ áo sùm sụp, đúng là thời trang chuyển mùa, chủ điểm mùa đông có, chủ điểm mùa thu có, chủ điểm mùa hè cũng có… nhìn thật là vui mắt. Đã được thầy dặn nên mọi người đi dã ngoại hầu hết theo chủ điểm mùa đông và mùa thu, còn các “xe ôm” đưa người nhà đến thì theo chủ điểm mùa hè, toàn áo cộc tay quần ngắn. Cũng dễ hiểu thôi, vì đoàn đi sớm nên các bác “xe ôm” mặc thế cho tiện.

         Cũng nghĩ là chỉ lành lạnh vậy thôi. Chắc cũng chỉ lạnh hơn Hà Nội một chút nên Hoàng Vân cũng chỉ mang theo áo gió mỏng và quần áo mùa thu, thậm chí sợ nóng vẫn phải mang theo áo quần hè làm vali thêm đầy. “Tiểu nhân phòng bị gậy” - nên có mang theo một cái khăn len to thêm nữa.

Lên đường

         Xe nhỏ, người ngồi thì vừa, nhưng vì xe không có cốp nên đồ phải mang theo người, cũng phải mất công sắp xếp một chút. Xe leo dốc, cả xe niệm Phật râm ran. Không ai say xe cả. Ai đó dẫn đường hơi “đậu phộng” nên cả đoàn được lên tận cổng trời rồi vòng xuống, lại “đậu phộng” lần nữa, ô tô không đưa mọi người lên tận cổng nhà nghỉ được nên cả đoàn tự đi bộ, leo dốc lên, dốc tuy không cao nhưng ai cũng tay xách nách mang nên cũng vất một chút. Nhà nghỉ sạch sẽ. Thoáng quá. Mát quá. Thoáng cả tầm mắt, đứng từ đó có thể phóng tầm nhìn ra thật xa, quang cảnh thật đẹp. Cảnh vật sẽ nên thơ hơn nếu không bị các cột điện, dây điện, cột phát sóng viba phá vỡ. Các thợ ảnh nghiệp dư thỏa sức thử tay nghề.

         Ngày đầu tiên ở đó thật là đáng nhớ vì bỗng nhiên được hưởng cái rét mùa đông sớm. Rét quá. Rét không ngờ được. Giữa trưa nhiệt độ đo được là 16 độ C. Về đêm chắc xuống 10 độ mất. Mà gió to lắm. Cây cối ngả nghiêng. Gió lùa qua hành lang ù ù. Nằm cạnh cửa sổ đã được đóng kín nhưng vẫn phải lấy gối che kín khe cửa thì mới yên tâm ngủ, nếu không thì qua khe rất nhỏ thôi, nhưng gió cứ thổi thẳng vào mặt, lạnh ngắt. Giường nằm sạch sẽ ấm áp, đệm, chăn dầy.

         Mùa đông thực thụ. Được thưởng thức mùa đông sớm, hay thật. Thật may là không mưa. Trời tuy gió nhưng trong vắt. Không khí vô cùng sạch. Cả đoàn nghỉ ngơi một chút rồi tiến hành thiền ngay. Vì gió rét nên thiền trong nhà ăn, cửa đóng kín. Ai cũng mặc thật ấm áp. May mà Hoàng Vân có cái khăn len to, ấm mang theo, không thì không biết làm thế nào.

         Đến chiều, trời ấm hơn, đỡ gió hơn, nắng vàng trải dài khắp vùng. Cả đoàn ngồi thiền ngoài sân. Đây mới là thiền. Năng lượng tràn đầy, thiền không muốn dừng. Cả đoàn thiền xong cữ, đứng dậy rồi, Hoàng Vân cùng mấy thành viên nữa lại thiền tiếp vì tiếc. Vì muốn tận hưởng không khí ngoài trời đầy năng lượng của Tam Đảo mà Hoàng Vân không muốn đi chơi đâu cả, ai rủ cũng không đi, chỉ tranh thủ thiền thôi. Cái cảm giác khi được ngồi thiền một mình giữa trời đất Tam Đảo không tả nổi. Tất cả như đều tan biến, chỉ còn ta với ta giữa trời và đất.

         Ngày hôm sau trời ấm hơn, nắng đẹp, mọi người tranh thủ đi tham quan. Chủ nhật, đúng ngày mùng một tháng tám (âm lịch), cả doàn đi lễ Phật ở chùa Vàng. Thật nhiều kỷ niệm. Những bữa cơm ngon, buổi liên hoan mừng sinh nhật lớp trùng với sinh nhật lớp trưởng, những tối cười không muốn ngủ, những lúc dán quẻ dịch chặn cơn ho do viêm họng cũng có mà do cười nhiều quá cũng có, những lúc cấp cứu bệnh nhân .v.v. và .v.v. tất cả đều luôn hiển hiện trước mắt, không quên.

         Đến lúc lên xe ra về, các bác, các chị đều lo dán quẻ dịch sợ đường vòng vèo dễ say xe, thế mà vừa xuống núi vừa niệm Phật nên không ai say hết, vui như Tết, lại cười đùa, kể chuyện vui. Chuyến đi có 10 người của lớp tham gia đội văn nghệ (10/30) nên trên xe toàn tranh thủ hát để ôn bài. Vui thật. Ai cũng hẹn nhau khi nào đi nữa nhé. Chuyến sau chắc sẽ lại có nhiều chuyện vui hơn. Nhưng vui như chuyến này thì có lẽ không có được, vì có ai lội ngang qua con suối 2 lần như nhau đâu.

         Nhiều chuyện để kể lắm, Hoàng Vân chỉ kể sơ sơ vậy thôi, mọi người sẽ kể tiếp. Mỗi lần nghĩ đến các buổi tối ở Tam Đảo cùng nhau ngả nghiêng cười là Hoàng Vân lại cười một mình. Đến bao giờ mới hết cười một mình đây?
Hà nội, 19/9/2012

10 nhận xét:

  1. Ối giời ơi, cứ thay phiên nhau viết thu hoạch kiểu này làm cho người ở nhà "chết thèm". :)

    Trả lờiXóa
  2. Cái khác nhau giữa LẠ và QUEN đấy.
    Lạ so với Côn Sơn mà. Hơn nữa, ở đấy mới dám cười to vậy, không sợ làm lay động đến ai mà.

    Trả lờiXóa
  3. @ Cả nhà: Thu co bề ngang lại cho dễ đọc. Cả nhà thấy hợp lý chưa? Nếu cần "nở" ra hoặc "co" lại nữa thì cho Thu biết nhá. Tks.

    @ Chị Vân: Em muốn chị Hiền viết mấy dòng về vụ bị côn trùng đốt, để mọi người có thêm kinh nghiệm.
    Chị Phương - Vân - Quyên chắc tiếc hùi hụi vì chẳng mấy khi được cười thả phanh mà không sợ bị "phạt". :))

    Trả lờiXóa
  4. Thu nhắn chị Hiền đi. Hôm đó chi phát công cho khỏi ngứa đã, có quẻ trừ tà khí dán luôn. Về nhà chị Hiền thiền luôn bài chống lây nhiễm, các ngón tay khi thả xuống cảm thấy tròn vo, to phình ra. Tại chỗ côn trùng đốt chị Hiền cảm thấy sùi ra như hoa lơ.
    Có các chị ấy đi chuyến này thì "vỡ chợ". Không hiểu chuyện gì xảy ra. Đi Côn Sơn thì không dám, các ngài "phạt" chết. Với lại tại đó (nói nhỏ) kể chuyện tiếu lâm được, chứ ở kia không dám.

    Trả lờiXóa
  5. Sáng nay em nhắn tin cho chị ấy rồi, chắc chưa có ai gọi nên chưa "dòm" đến điện thoại.

    Trả lờiXóa
  6. Cảm ơn Cô Hoàng Vân " Linh hồn của đoàn" đã cho con, và các bác trong chuyến đi có được những phút giây hạnh phúc đáng nhớ,

    Trả lờiXóa
  7. @- Nguyen hoangvan: Bài viết tuyệt quá. Câu cú gọn gàng, ý tứ mạch lạc , nhiều hình ảnh đẹp được đưa vào bài ,ngôn từ dễ hiểu rất “quần Chúng “ . [không phải quần của chúng đâu nhé ]. Cái tít rất hợp , Bài viết như một bức hoạ sống động về kỳ dã ngoại .
    Theo gợi ý của Hồng Thu sẽ có đôi lời về vụ côn trùng cắn : OK !
    Ảnh xử lý côn trùng hay qúa .Thầy thuốc có biệt danh “ Kẹo” , bệnh nhân có biệt danh “ ma”. Người bé dé to có công lực cao chữa cho người to bị côn trùng cắn !
    Nhìn bức hình chợt nhớ tấm ảnh hồi chống Mỹ với lời tựa :
    “O du kích nhỏ dương cao súng
    Thằng Mỹ lênh khênh bước cúi đầu
    Ra thế to gan hơn béo bụng
    Anh hùng đâu chỉ có mày râu “
    O du kich” “ kẹo “ở đây đang xử lý cái độc của con côn trùng trong “ thằng Mỹ” là người to có bịệt danh “ma. Thằng Mỹ là con côn trùng phải cúi đầu trước Hoàng Vân . “ kẹo “ không dẫn độ “ma “ như bức ảnh hồi chống Mỹ đâu đấy !
    @-HT : Nhờ Hồng Thu chỉnh lại giùm lời tựa dưới ảnh xử lý côn trùng cắn: khi xuống núi chứ không phải khi lên núi đâu . Cảm ơn Hồng Thu nhé !

    Trả lờiXóa
  8. @ Chị Hiền: Em sửa rồi đấy ạ. Tại vì nhìn tư thế của các bác chả biết là lên hay xuống nên chú thích đại. :)

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.