Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2010

Một chuyến xe

Tôi là một tài xế taxi. Không nhiều tài xế nhận làm việc ca đêm. Riêng tôi, vì cuộc hôn nhân mới tan vỡ với Rachael nên tôi đồng ý. Và vị khách của đêm cuối năm ấy để lại trong tôi một ấn tượng đặc biệt.
Tôi nhận được lời nhắn vào lúc 2:30 sáng. Tôi dừng xe, xung quanh vẫn tối đen, chỉ trừ ánh đèn hắt ra từ một cửa sổ nhỏ ở tầng trệt. Bình thường, cũng như mọi tài xế taxi khác, tôi chỉ bấm còi một hai lần, đợi một chút, nếu vẫn chưa thấy khách ra thì lái xe đi. Nhưng không hiểu tại sao lần này, tôi lại ra khỏi xe, bước lên bậc tam cấp. Không khéo người ta cần mình giúp, tôi nghĩ vậy và gõ cửa.
- " Xin chờ một phút" – một giọng nói run rẩy cất lên. Sau một lát yên lặng, cửa mở. Một bà cụ nhỏ bé đứng trước mặt tôi, mặc một chiếc váy hoa, đội mũ nhỏ có mạng che mặt. Chiếc valy nhỏ đặt dưới chân.
Căn phòng phía sau lưng cụ trông như không có ai ở đã nhiều năm. Tất cả đồ đạc đều được phủ ga trắng.
- "Cậu mang đồ ra xe giúp tôi được không?" - bà cụ hỏi. Một tay tôi nhấc chiếc valy lên, nó còn nhẹ bẫng, còn tay kia thì khuỳnh ra cho bà cụ vịn. Chúng tôi đi rất chậm ra xe.
- "Cậu tốt quá!", bà cụ nói nhẹ nhàng mắt không nhìn vào tôi, tựa như đang nói với một ai khác.
Khi chúng tôi vào xe, bà đưa cho tôi địa chỉ cần tới và nói:
- "Cậu có thể đi xuyên qua khu chợ cũ được không?"
- "Nhưng đó không phải là đường ngắn nhất, cụ ạ!"
- "Tôi không vội mà!". Ngừng lại một lát, bà nói tiếp:" Tôi đang đến viện dưỡng lão!"
Mắt bà long lanh: "Thế cũng tốt! Đằng nào thì bác sĩ cũng nói rằng tôi không còn sống được bao lâu nữa."
Tôi tắt đồng hồ đo cây số và hỏi: "Đầu tiên cụ muốn cháu đưa đi đâu?"
Hai tiếng đồng hồ, chúng tôi đi lòng vòng quanh thành phố. Bà cụ chỉ cho tôi tòa nhà bà từng làm việc, khu chung cư vợ chồng bà đã thuê khi họ mới cưới. Bà bảo tôi dừng lại trước một cửa hàng nội thất nơi trước đây là sàn nhảy, bà vẫn đến khiêu vũ khi còn thiếu nữ. Thỉnh thoảng bà bảo tôi đi chậm qua một tòa nhà hay một góc phố đặc-biệt-nào-đó dừng lại trong bóng tối và im lặng.
Khi những ánh mặt trời đầu tiên xuất hiện phía chân trời, bà cụ đột nhiên nói "Tôi mệt rồi, chúng ta đi thôi."
Chúng tôi tới địa chỉ mà bà cụ đưa cho tôi mà không nói thêm câu nào. Đó là một viện điều dưỡng dành cho những người già không nơi nương tựa. Hai người hộ lý và một chiếc xe lăn đã chờ sẵn ngoài cổng. Bà cụ dừng bước, vừa rút ví ra, vừa hỏi tôi, dịu dàng:
- "Tôi phải trả cậu bao nhiêu?"
- "Không gì cả, cụ ạ!" - Tôi nói
- "Cậu cũng phải kiếm sống mà" - Bà cụ hỏi, giọng vẫn dịu dàng, tuyệt nhiên không có chút ngạc nhiên nào.
- "Sẽ còn những hành khách khác mà cụ" - Tôi trả lời.
Bất giác, tôi cúi xuống ôm lấy bà cụ. Bà cũng ôm chặt tôi.
- "Cậu đã cho tôi rất nhiều" - Bà cụ nói - " Cám ơn cậu".
Tôi siết nhẹ tay bà cụ rồi quay ra. Trời vẫn còn mờ tối. Sau lưng tôi, cánh cửa viện điều dưỡng đã đóng lại. Đó cũng là âm thanh khép lại một cuộc đời.
Cả ngày hôm đó tôi không đón thêm một hành khách nào nữa, tôi lái xe đi lang thang, đắm chìm trong suy nghĩ, rồi băn khoăn tự hỏi: Điều gì sẽ xảy ra nếu bà cụ gặp một tài xế dữ dằn, hoặc đang nóng vội trên chuyến xe cuối cùng? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bóp còi rồi bỏ đi hoặc từ chối tuyến đường đặc biệt của bà cụ? Và bất giác tôi cảm thấy mình hạnh phúc xiết bao... ít ra tôi hiểu rằng sự cô đơn trong trái tim của một người từng bất hạnh như tôi vẫn còn rất nhiều yêu thương, và vì thế mọi cánh cửa vẫn chưa hề khép lại.

(Nguồn: Mỗi ngày một truyện ngắn)

7 nhận xét:

  1. Truyện thật hay và cảm động. Cụ già trong truyện chắc chắn là một bà tiên sẽ mang lại cho anh lái xe toàn điều lành nếu anh ta tiếp tục sống tốt với mọi người xung quanh mình. Giúp người là giúp chính mình mà.

    Trả lờiXóa
  2. Em cũng thích lái xe đi lung tung lắm,, chả cần biết là đi đâu,, nhưng mà như anh tài xế này thì hơi bị dũng cảm,, may mà anh gặp cụ già chứ anh mà gặp lưu manh thì khổ thân,, thứ 2 là anh ta cũng đang không có gì để mất nên anh sống hết mình,, Có 1 lần có 1 cô gái hỏi e là: "ban đêm đang lái xe, đường vắng gặp một cô gái đứng bên đường và xin đi nhờ xe thì e sử lý thế nào". E mới trả lời: " Không biết trước được đáp án". Vì theo e làm việc tốt thì trước tiên phải sáng suốt để biết việc mình làm có tốt không. Cho nên tình huống này ko biết trc được. Nó phụ thuộc vào hoàn cảnh, tâm trạng của mình. Nếu mình luôn sáng suốt thì không bao giờ phải bàn. :D.

    Trả lờiXóa
  3. E có câu đố rất hay,, mọi người thử giải xem,, E lấy từ 1 bộ film,, câu đố của 1 tên tội phạm đang lĩnh án tử hình và bị áp giải đến tòa án xét sử,, anh ta bị oan,, trên đường áp giải anh và 1 mật vụ FBI tẩu thoát,, tên tội phạm đã bị gài bẫy và giờ đây anh ko còn sự lựa chọn,, anh không biết tin ai,, liệu tên mật vụ có phải của tổ chức ngầm cử đến khử anh,, anh đã thử tay FBI: " Anh đang lái xe 1 mình, cơn bão đang ấp đến thành phố, giao thông thành phố đang bị trục trặc, anh đến 1 trạm xe bus, anh gặp 3 người, 1 người là ân nhân đã từng cứu mạng, 1 người già đang lên cơn đau tim và cần cấp cứu, và 1 cô gái mà anh thầm yêu từ lâu nhưng chưa 1 lần ngỏ lời. Anh định làm thế nào khi xe của anh chỉ có thể chở được duy nhất 1 người". Viên cảnh sát không trả lời vì tình thế lúc đó vô cùng cấp bách. Anh là mật vụ giỏi nhất của FBI. sau khỉ tẩu thoát và vụ án được đưa ra ánh sáng, anh đã giải câu đố của tên tội phạm, lúc này tên tội phạm đang nằm trên cáng chờ cấp cứu thấy hình ảnh anh cảnh sát tỏa sáng như 1 vị thần hộ mệnh. Vậy trong cơn bão anh ta đã xử lý thế nào ạ?

    Trả lờiXóa
  4. Chị khâm phục Em, thật là đáng nể phục trí tuê và trình độ của Em
    Em ơi sai lỗi chính tả rồi. Xử lý chứ không phải sử lý.

    Trả lờiXóa
  5. Giải câu đố của Dx: Trao xe cho ân nhân đã cứu mình để anh ta đưa cụ già đi cấp cứu, còn mình ở lại để che chở cho cô gái qua cơn bão.

    Trả lờiXóa
  6. @ Dũng: Mình cũng nghĩ như cô Vân. :)

    Trả lờiXóa
  7. Ôi thế là không ai trả lời sai hết,,thế mà cháu cứ nghĩ câu đố này hay lắm,,Chúc mừng mọi người.

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.