Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Hiển thị các bài đăng có nhãn Hà Linh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hà Linh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2016

Trải nghiệm về dùng quẻ dịch và thiền để chữa bệnh

 
Thời tiết những ngày mới vào đông luôn khiến nhiều người rất khó thích nghi, đặc biệt hiện tượng biến đổi khí hậu khiến thời tiết những năm gần đây càng trở nên khó dự báo. Trong những ngày cuối tháng 11, đầu tháng 12 năm nay, thời tiết tại Hà Nội diễn biến vô cùng phức tạp khi hôm nay vừa nóng như mùa hè thì mai lại lạnh chả khác gì đại hàn. Với hình thái thời tiết như vậy, rất nhiều người đã bị mắc chứng cảm cúm do nhiễm lạnh đột ngột hoặc chủ quan do dự báo sai tình hình thời tiết mà mặc không đủ ấm. Bản thân tôi cũng không phải là ngoại lệ khi trong một thời gian ngắn đã bị ốm 2 lần và cả 2 lần đều phải chịu đựng sự dai dẳng của các triệu chứng sổ mũi, ngứa rát họng và ho khan.

Học thiền được một năm, nên mỗi khi gặp các triệu chứng về các bệnh do bị nhiễm lạnh như ngứa rát học, ho khan và sổ mũi thì tôi cũng có kinh nghiệm "ứng phó" cho bản thân. Còn nhớ một năm về trước, cũng vào thời gian này, khi các cơn gió mùa đông bắc thổi mạnh, do chủ quan tôi mặc không đủ ấm nên khi về nhà sau một ngày ở ngoài trời tôi đã bị ngứa rát họng. Lúc đó tôi nhớ đến bài thiền chống lây nhiễm vì đã có một lần sau khi tôi thiền ở lớp xong, các triệu chứng đau họng đã biến mất sau một tiếng tọa thiền. Ngay tối hôm đó, tôi liền bật bài nhạc thiền Rũ sạch bụi trần để thiền bài chống lây nhiễm. Quả thật các triệu chứng rát họng đã biến mất sau khi xả thiền tôi mới nhận ra điều đó. Trong lòng tôi thầm đa tạ Thầy Tổ đã trợ duyên và về chữa bệnh cho mình. Từ đó mỗi khi bị viêm họng hay bị cảm cúm do nhiễm lạnh, tôi đều nhớ đến bài thiền này.

Thiền tuy hiệu quả cao không thể bàn cãi, tuy nhiên những lúc bị rát họng mà công viêc bận rộn vào giờ hành chính, tôi không thể dành ra 1 tiếng 10 phút để thiền bài này trong những ngày gần đây nhưng cũng tạ ơn trời Phật vì còn một phương pháp nữa đã giúp tôi loại bỏ triệu chứng rát họng đáng ghét kia. Nhờ ơn Thầy Tổ trợ duyên, cô giáo lớp tôi - cô Hoàng Vân, một ngày nọ đã giới thiệu cho lớp cách chữa bệnh dùng QUẺ MA PHƯƠNG. Chỉ dán quẻ ma phương vào luân xa 8 sau khi đã làm đúng các thao tác được hướng dẫn, và cũng rất tự nhiên, tôi cũng chả để ý là họng mình hết rát từ bao giờ. Việc dùng quẻ ma phương để chữa bệnh tôi đã được nghe nhiều người trong lớp chia sẻ nhưng mà đến thời gian gần đây tôi mới thực hiện nhiều.

Những trải nghiệm trên đây của tôi có thể chưa nhiều, nhưng tôi thấy được rằng, việc tu thiền là một việc vô cùng quan trọng, không phải ai cũng có duyên mà theo được việc tu luyện vì thế mình càng phải chăm chỉ hơn nữa không thể để phí hoài cơ duyên tốt đẹp đến thế được. Khi dùng quẻ dịch để chữa bệnh, tôi càng thấy rằng nếu như không bỏ công sức ra tu luyện từ trước thì sẽ không có năng lượng để phát công vào quẻ, nếu không thì chẳng có thuốc tiên gì có thể cứu chữa được nhanh như vậy cả.

Thông qua bài chia sẻ này, tôi cũng hi vọng mọi người cũng tinh tấn tu hành để mai sau đạo quả viên mãn.
Hà Linh
Lớp Thiền 2

Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

Tâm sự sau hơn một năm tập thiền

 Nguồn ảnh: FB của tác giả
      Nếu như không ai hỏi chắc tôi cũng không nhớ rõ sao mỗi chiều thứ 7 tôi luôn có một lịch cố định mà không bao giờ tôi muốn đổi cả. Chiều thứ 7 tôi luôn bận, nó là một cái lịch cố định được hơn một năm rồi, và ai có hỏi thì tôi cũng nói là đi thiền, chỉ là sau câu trả lời thường ít có người hỏi tôi rằng đi thiền ở đâu và như thế nào.
      Tối chủ nhật, tôi đi học nốt buổi học chụp ảnh cuối cùng, thực ra thì đến cho vui thôi vì mấy bạn ở lớp đó mà tôi luôn coi như em trai rủ tới để "chung vui" liên hoan. Đến lớp mà trong lòng ngỡ ngàng vì mấy đứa đi chụp ảnh đêm mà không rủ mình, thấy tiêng tiếc trong lòng nhưng cũng thôi kệ vì mình cũng đã "tốt nghiệp" rồi mà. Đang ngồi đợi khâu liên hoan, một em trợ giảng chụp ảnh vốn thân thiết với tôi ra hỏi thăm sao tôi lại có thể bỏ lỡ vụ chụp ảnh hôm qua như thế. Tôi chỉ cười và nói là do không được thông báo, hơn nữa cũng đi cả ngày rồi nên thấy mệt. Thằng bé quan tâm có hỏi tôi sao lại đi cả một ngày thứ 7 như vậy, tôi cũng chia sẻ cho em về một ngày bận rộn của mình. Tuy nhiên tôi càng ngạc nhiên hơn khi thằng bé lại hỏi tôi tiếp về việc thiền cụ thể là như thế nào.
    Quả thật, nhiều người hỏi tôi việc thiền định cũng chỉ do tò mò nhưng mức tò mò mà thằng bé con mới học năm hai đại học này thì lại nhiều hơn hẳn. Em hỏi tôi về làm thế nào để nhập định khi thiền, hay là tác dụng thực sự mà  thiền mang lại có vi diệu như nó được nghe nói.  Đương nhiên, tôi cũng chia sẻ với em thẳng thắn từ những kinh nghiệm của mình. Càng nói tôi càng nhớ lại về bản thân mình cách đây hơn một năm. Tôi không biết gì nhiều về thiền, tôi đơn giản mê phim võ hiệp của Kim Dung, một tác giả vô cùng sùng bái đạo Phật. Tôi tin rằng việc tu luyện chân khí có thể giúp con người chống chọi được bệnh tật và có được trí tuệ minh mẫn. Với lòng tin như vậy, lại có duyên nên khi bước vào thời gian luyện tập ban đầu tôi tự nhủ phải cố gắng rất nhiều cho dù những dấu hiệu đến với tôi chưa nhiều. Tôi cho rằng do mình chưa được định nên không cưỡng cầu những điều khác mà chỉ ngồi hít thở sao cho đúng và chú tâm niệm Phật khi các cơn đau dần kéo tới.
    Tới giờ nhìn nhận lại một năm, tôi càng thấy tác dụng của thiền vi diệu như thế nào. Tôi chia sẻ với em giảng viên từ chính trải nghiệm của bản thân mình. Nhiều lúc tôi thật sự bất ngờ khi những nỗ lực bản thân được đền đáp. Trước khi tập thiền, những lúc cảm hay đau họng do thay đổi thời tiết thực sự hành hạ tôi rất nhiều. Không chỉ vậy, người nhà tôi lại có người hay cảm vặt. Những lúc khỏe mạnh nhìn người nhà cứ hơi tý là lại ốm, tiếng hắt hơi, tiếng ho dồn dập khiến tôi không thể yên lòng. Nhà neo người, có lúc một mình trong trời mưa gió rét đi mua thuốc hạ sốt khiến tôi càng thêm mệt mỏi. Thế nhưng, từ ngày thiền, tôi và người nhà bớt đi được nhiều chứng bệnh vặt. Không chỉ vậy khi nào tôi chớm có biểu hiện đau họng hay sổ mũi, chỉ sau khi thiền xong, nhất là thiền bài Chống lây nhiễm, tôi không còn nhận thấy bất cứ dấu hiệu gì của bệnh nữa.
    Với tác dụng lớn lao như thế, tôi cảm thấy thiền là một con đường sáng cho tôi bước đi. Tôi luôn thấy mình thật may mắn khi được biết đến pháp môn này và tôi hi vọng càng nhiều người cũng được như tôi. Và tôi cũng luôn mong muốn có thể rủ được nhiều người tu học cùng mình nữa.
Ngày cuối tháng 10 năm 2016

Thứ Ba, 15 tháng 12, 2015

Chuyến đi phát quà ở bản Tèn, Thái Nguyên


Xem lại bộ ảnh TẠI ĐÂY.
BẢN TÈN DU KÝ


         Sau bao công tác chuẩn bị cả tháng nay, hôm qua, ngày 14/12/2015, đoàn tình nguyện viên của câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng chúng tôi đã có một chuyến đi phát quà đến Bản Tèn, xã Văn Lăng, huyện Đồng Hỷ, Thái Nguyên, thành công tốt đẹp ngoài sự mong đợi.

 Ban Chủ nhiệm CLB DSNL chụp ảnh lưu niệm cùng các thầy cô
         Sáng sớm 14/12, chúng tôi có mặt tại nhà thầy Chủ nhiệm từ lúc 5h để chuyển hàng lên xe tải vì hàng nhiều, cần sắp xếp kỹ lưỡng để đảm bảo việc dỡ hàng tại điểm đến được thuận lợi. Có nhiều hàng dễ vỡ, dễ gãy, chúng tôi phải ưu tiên và xếp cẩn thận để đảm bảo quà không bị hỏng trên đường đi. Tuy công việc là vậy nhưng với sự nhiệt tình của các thành viên, việc xếp hàng được ước tính trong 30 phút theo kế hoạch nhưng thực tế lại diễn ra suôn sẻ và nhanh chóng đến bất ngờ. Với sự thuận lợi này, chúng tôi xuất phát sớm hơn dự kiến. Ai nấy đều hoan hỉ và đều hy vọng vào sự thành công của chuyến đi.
Mọi người có mặt từ lúc 5h để xếp hàng lên xe
         Trước ngày đi, theo dự báo thời tiết thì hôm 14/12 không khí lạnh sẽ về và rất có thể sẽ kèm theo mưa phùn. Vì vậy mọi người trong đoàn chúng tôi đều thấp thoảng lo âu, cầu mong các vị bề trên phù hộ độ trì cho thời tiết thuận lợi. Và quả thật, trời không phụ lòng người, sáng sớm mưa phùn, rồi tạnh mưa trước 4h, trời gió mùa không nhiều và toàn bộ hành trình, trời tạnh ráo và nắng đẹp. Đoàn xe chúng tôi bon bon chạy thẳng tới Thái Nguyên không chút khó khăn.

 Khẩn trương dỡ đồ từ trên xe xuống.
Thời tiết đẹp, thuận lợi cho chuyến đi
         Đến nơi, chúng tôi dừng chân tại cây cầu treo Liên Phương để dỡ hàng. Không ai trong đoàn đều không sững sờ trước vẻ hoang vu nơi miền núi, sự hùng vĩ của cảnh đẹp và trên hết là sự mạnh mẽ của con người nơi đây khi sống tại nơi địa hình trắc trở như vậy.Tại đây, cô Thủy, Hiệu trường, cùng thầy Chiến, Hiệu phó, và các thầy cô trường Tiểu học Văn Lăng 2 đã điều phối được xe máy đến đón chúng tôi từ lâu, ai nấy đều hân hoan, rạng rỡ chào đón các tình nguyện viên trong đoàn. Chúng tôi dỡ hàng và chia làm 2 nhóm: 1 nhóm đi cùng các thầy cô chở quà lên trên bản Tèn và 1 nhóm đi xe tải theo cô Thủy lên điểm trường Liên Phương để tập kết hàng cho 3 điểm trường còn lại.

Đầu cầu treo Liên Phương
Chuyển quà đến điểm trường Liên Phương
Các em nhỏ ở điểm trường Liên Phương
         Từ cầu treo lên trên bản Tèn, chúng tôi sẽ phải leo núi 5km, một vài thầy cô và dân bản chở quà xong, quay xe máy xuống đón chúng tôi. Quãng đường tuy dài và trắc trở nhưng ai nấy trong đoàn đều sẵn sàng và hoan hỉ. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện rôm rả mà quên mệt mỏi. Đi được một quãng, nhóm tôi thấy có một vài cô gái dân tộc H'mông đang vác tôn lên trên núi để lợp mái làm nhà. Họ đều là những cô gái dáng người nhỏ nhắn, trông không khỏe khoắn lắm nhưng mỗi người đều vác trên vai một tấm tôn được cuộn tròn dài phải đến 2 mét khi leo núi. Một số thành viên nhóm tôi tỏ ý muốn vác giúp nhưng thực sự không thể vác nổi, vậy mà họ, những cô gái nhỏ bé lại có thể. Họ chỉ cho chúng tôi một đường tắt đi xuyên qua rừng để đâm lên núi, con đường mà họ chuẩn bị vác tôn lên. Chúng tôi thấy vậy nên đi theo.

         Vì là đường tắt nên đường đi nhỏ, dốc và gập ghềnh hơn đường chính rất nhiều và phải nói là chúng tôi leo núi theo nghĩa đen chứ không phải đi đường. Những cô gái H'mông thì vừa đi vừa phải nghỉ cho lại sức nên chỉ đường cho chúng tôi cứ thế mà leo lên. Đường đi phía trước gập ghềnh khó đoán nhưng phong cảnh xung quanh thì hùng vĩ vô cùng. Thỉnh thoảng chúng tôi dừng chân bên những mỏm đá để phóng tầm mắt ra khắp thung lũng, trầm trồ với những dải lau trắng như những chiếc khăn bông quấn quanh những ngọn núi. Phong cảnh nơi đây độc đáo không đâu sánh bằng và phải tận mắt chứng kiến mới thấy hết được vẻ đẹp hoang sơ mà không máy quay, máy ảnh hiện đại nào có thể ghi lại được.

          Leo núi liên tục chừng 30 phút, chúng tôi lên được "đường lớn" để lên bản Tèn. Nói là đường lớn vì ở đây đang được xây đường quanh đèo chứ không phải là đường mòn gồ ghề như chúng tôi thường đi. Tại đây, chúng tôi được các thầy cô và dân bản chở quà đã xong quay lại đón. Ngồi trên xe máy đi đường đèo đầy đá ngay rìa vực sâu mà ai nấy chúng tôi đều thán phục khả năng đi xe của các thầy cô trên bản. Đường nhỏ, không chỉ đầy đá, sát vực mà còn lượn lên lượn xuống như đường tàu lượn trên công viên. Nhiều lúc, bản thân tôi thấy khiếp vía khi tưởng chừng chỉ một chút sơ xuất là cả người và xe đều lao xuống vực. Vậy mà đây là con đường mà các thầy cô lên bản để dạy cái chữ cho các em học sinh qua bao năm tháng.

         Đến nơi, chúng tôi tham quan các lớp học và nhà nội trú của các thầy cô. Tại đây, các thầy cô sống trong những căn nhà gỗ đơn sơ, nền đất, tường gỗ vô cùng thiếu thốn. Một số thầy hóm hỉnh chia sẻ: "Chúng tôi có cái lán cho các cô thay quần áo mà che cũng như không che." Quả thực, những thầy cô ở đây đã hy sinh rất nhiều cho sự nghiệp giáo dục của nước nhà. Phòng học của các em nhỏ thì cũng đơn sơ chả kém. Đó chỉ là những căn nhà được dựng lên trên nền được xây cứng, bao quanh là gỗ mà còn thấy khe hở giữa các tấm ván. Trong phòng học có mấy bộ bàn ghế và bảng viết. Chúng tôi tự hỏi, thế này nếu gió mùa về thì các em và thầy cô ở trong lớp thì khác gì ở ngoài.

 Tập kết hàng ở điểm trường Bản Tèn
          Tham quan xong thì cũng đã gần trưa, chúng tôi vào trong nhà văn hóa bản Tèn, cũng là một phòng học cho học sinh mẫu giáo để chuẩn bị ăn trưa. Bất ngờ thay, biết tin chúng tôi đến, các thầy cô đã chuẩn bị một nồi canh bí ngô luộc với xương hầm và thịt luộc để chiêu đãi chúng tôi. Bí trồng ở vùng cao nên rất ngọt, canh xương thì đậm đà, thịt luộc thì miễn chê. Trong khi ăn, bác Thạch, tình nguyện viên, còn mang theo đàn ghi ta để góp vui nữa. Không khí thật đầm ấm, đậm tình người, tràn đầy niềm vui.

Bữa trưa đạm bạc của đoàn cùng ít đồ ăn các thầy cô chiêu đãi
         Sau khi ăn xong, chúng tôi tất bật dọn dẹp và chuẩn bị cho công tác phát quà như được phân công. Mới gần 1h chiều mà các em nhỏ đã bắt đầu đến lớp. Tranh thủ chưa vào học, các em chơi đùa trên sân cỏ rộng trước lớp dưới ánh nắng vàng và lá cờ Tổ quốc tung bay trong gió. Chưa bao giờ tôi được cảm nhận sự bình yên đến thế.

 Các bé vui chơi trên sân trường trước giờ vào học.
         Đến giờ phát quà, chúng tôi tổ chức tặng quà cho các thầy cô trước. Các cô giáo được tặng mỗi người một cái áo phao gió màu vàng còn các thầy được tặng áo phao gió màu đỏ và xám. Cô Hiệu trưởng nói đùa rằng đây coi như là đồng phục mới của năm nay.

Các thầy cô hân hoan trong bộ "đồng phục" mới, quà tặng của CLB DSNL.
         Tiếp đến, các cô cho các bé ra sân xếp hàng theo khối để nhận quà. Mặt bé nào cũng lem luốc trông rất đáng yêu. Chúng tôi mặc áo, đi ủng, quàng khăn nỉ và phát đồ dùng học tập cũng như bánh kẹo cho các bé. Mỗi lần đưa quà cho các bé, bé nào cũng nhận quà bằng hai tay và nói: "Con cảm ơn cô!" rất lễ phép và ngoan ngoãn. Sau đó chúng tôi phát ô và đồ dùng học tập. Bé nào bé nấy hân hoan nhận quà. Có bé được quàng khăn xong nhưng lại bỏ ra đút vào túi áo nên có cô tưởng chưa được phát khăn nên phát lại nhưng em thật thà nói: "Cháu có khăn rồi!" và từ chối lấy thêm nếu có tình nguyện viên nhầm.


         Phát quà xong, các bé đứng tại chỗ xòe ô ra và được bắt nhịp hát các bài hát thiếu nhi như “Như có Bác trong ngày vui đại thắng”, “Inh-lả ơi, “Đi học”… như thay lời cảm ơn chúng tôi. Ai nấy đều vui vẻ và cảm động trước cảnh tượng mấy chục em nhỏ trước chỉ có dép lê, chân đất, ăn mặc phong phanh nay đã có ủng đi, ô che mưa, che nắng, khăn áo ấm, đồ dùng học tập, và bánh.

 Các bé học sinh tiểu học rạng rỡ trong áo đồng phục, ô, ủng, khăn mới và bé nào cũng có thêm túi quà
         Lễ phát quà kết thúc, các em nhỏ xếp hàng vào lớp trong không khí phấn khởi hơn mọi khi còn chúng tôi thì tổng kết và ra về. Các thầy cô rất nhiệt tình và lại lấy xe máy chở chúng tôi xuống từng tốp một. Cánh thanh niên chúng tôi nhường các bác lớn tuổi xuống trước và đi bộ dần xuống theo sau khi nào có xe thì đi tiếp. Lần này, nhóm tôi không đi đường tắt nữa mà đi bộ theo đường chính nên phải đi xa hơn rất nhiều, ước tính thời gian đi bộ phải đến hơn tiếng rưỡi. Đường chính thì không dốc hay phải leo như đường tắt nhưng gồ ghề khó bước, đi mãi mà chưa tới nơi. Có đi như vậy chúng tôi mới thấu hiểu nỗi vất vả của người dân nơi đây cũng như nghị lực kiên cường của họ. Thi thoảng lại có thầy cô đưa người xuống quay lên "tiếp tế" cho chúng tôi mấy đoạn. Về tới nơi chân cầu lúc sáng mới biết là mọi người đều nhường nhau đi xe máy để đỡ người phía sau nên không ai về sớm hơn ai.

         Vậy là chuyến đi của chúng tôi kết thúc như vậy đó. Đến khi mọi người xuống núi hết lên hết xe ô tô, các thầy cô mới yên tâm và vẫy chào tạm biệt toàn đoàn. Nụ cười của họ, sự nồng hậu của họ để lại ấn tượng sâu sắc trong chúng tôi khi xe lăn bánh. Ai nấy trong đoàn đều hoan hỉ khi chuyến đi kết thúc viên mãn còn với tôi thì đây là trải nghiệm không thể nào quên được.
Hà An & Hà Linh
(Lớp DSNL18)