Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014
Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013
Nhạc Chiều
hương mùa về trong gió đưa
những da người mặn thơm nắng mưa
bông trĩu thơm vàng
say giấc tay nàng
vui chân về
thôn cũ
Chiều vắng
sáo diều nhẹ nâng gió lên
khói lan dần nhà ai bếp lên
cây đón chim về
núi đón mây về
em cũng về
mẹ cười tươi đón em
Đường cỏ hoa nhẹ nâng bước chân an lành
đường thân quen người về đã bao lần
nhưng hôm nay bỗng thấy
một hoàng hôn rất mới
Chiều vẫn
âm thầm nhẹ rơi xuống đêm
những con đường sưởi chân ấm thêm
lá hát trên cành
đêm ngát hương lành
trăng mới về
rặng tre im bóng xa.
Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012
Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Một vé trở về giấc mơ màu cổ tích
Bút mực, truyện tranh...những tiếng cười khúc khích.
Bàn có năm người và một bịch bỏng ngô.
Cho tôi về cái thời biết tập tô
Vẽ ông mặt trời cười hiền hiền như bố
Cột tóc hai bên lon ton chào khắp phố
Chiếc xắc xinh xinh đựng những món đồ hàng.
Cho tôi về chơi lại ô ăn quan
Bắn chun, ùn đẩy rồi xếp hàng vào lớp
Kéo áo bàn trên mượn bút chì, tẩy, thước...
"Mày ơi!", xòe tay là được hạt ô mai...
Cho tôi xin một vé, không hai
Vé một chiều chẳng còn đường quay lại
Cho tôi về tuổi thơ tôi mãi mãi
Ngủ với trăng sao trong những giấc mơ dài...
Ở một nơi nào đấy xa xôi....
Có thành phố như giấc mơ im ắng ...
Một dòng sông lẳng lặng...
Một dòng sông nước như gương lờ trôi...
Ở một nơi nào đấy xa xôi...
Có thành phố ngày xưa, có thành phố...
Nơi rất ấm tuổi thơ ta ở đó...
Từ rất lâu... Đã từ lâu... trôi qua...
Ðêm nay tôi bước vội khỏi nhà.
Đến ga...xếp hàng mua vé...
"Lần đầu tiên trong nghìn năm, có lẽ ...
Cho tôi xin một vé đi Tuổi thơ...
Vé hạng trung!"
Người bán vé hững hờ...Khe khẽ đáp: "Hôm nay vé hết!"
- "Biết làm sao! vé hết....Biết làm sao!"
Ðường tới Tuổi thơ còn biết hỏi nơi nào?
Nếu không kể đôi khi ta tới đó
Qua trí nhớ của chúng ta...từ nhỏ...
Thành phố Tuổi thơ - Thành phố truyện thần kỳ....
Cơn gió đùa tinh nghịch dẫn ta đi....
...Ôi thành phố Tuổi thơ - Bài ca ngày nhỏ...
Trái đất nhiều đường...từ thành phố Tuổi thơ
Chúng tôi lớn....Đi xa....
Hãy tin và Thứ lỗi.....
"Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ"...
Город детства - Эдита Пьеха
Green fields - Đồng xanh
Lời việt: Lê Hựu Hà - Ca sĩ: Duy Quang
Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012
Lại Cái Chuyện Nụ Cười Sơn Cước
Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011
Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010
Chuyến bay về thời thơ ấu

Vấp ngã rồi không dám tiếp tục tiến về phía trước
Tại sao con người phải yếu đuối rồi tha hóa vậy
Bạn hãy bật TV lên mà xem
Biết bao người vì cuộc sống, nỗ lực dũng cảm bước tiếp.
Phải chăng chúng ta nên tự thỏa mãn?
Hãy trân trọng mọi thứ dù ta có hay không.
Còn nhớ bạn từng nói gia đình là tòa lâu đài duy nhất, cùng hương lúa và dòng sông mãi trải dài
Hãy mỉm cười và nhớ lại những giấc mơ thuở bé thơ.
Đừng khóc! Hãy để những chú đóm đóm đưa bạn đi xa. Bài ca dao quê hương vẫn mãi là chỗ dựa
Về nhà nhé! Về với những kí ức tươi đẹp thời thơ ấu.
Đừng từ bỏ dễ dàng như vậy, như tôi đã nói:
“Bạn thất bại khi theo đuổi một ước mơ. Không sao hãy theo đuổi ước mơ khác.”
Hãy tô cho cuộc sống của mình những sắc màu tươi đẹp, đầu tiên hãy tô theo sở thích, đam mê của bạn.
Cười một cái nào! Công danh không hẳn là mục đích của cuộc sống.
Bản thân luôn vui vẻ, đó mới là điều có ý nghĩa.
Chiếc máy bay giấy thuở ấu thơ cuối cùng cũng đã quay trở về.
Cái gọi là hạnh phúc đôi khi chỉ là chân trần trên cánh đồng đuổi bắt chuồn chuồn đến mệt lả ...^^
Hái trộm hoa quả rồi bị ong mật đốt đến phát sợ rồi ... hehe. Ai đang cười trộm thế? Hihi
Tôi dựa mình vào cây lúa, thổi ngọn gió, hát bài ca rồi ngủ.
Ô ô, một buổi chiều, tiếng côn trùng kêu trong tiếng đàn thật trong trẻo
Ô ô, ánh mặt trời trải dài trên những con đường. Về nhà thấy trong lòng không còn rối bời.
Hãy trân trọng mọi thứ dù ta có hay không.
Hạnh phúc ngày bé giản dị hơn rất nhiều so với những công danh ngày lớn. Có lẽ vì vậy mà ngày ấy chúng ta không biết đến phiền muộn ưu tư. Có lẽ cũng vì thế mà thời thơ ấu luôn luôn là những ngày đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người.
Đây là lời dịch một bài hát Trung quốc, với Video clip rất đẹp, rất có ý nghĩa. Cháu rất thích bài hát này vì nó rất giống với tuổi thơ của mình.
Các cụ có thể không hợp với giai điệu của nó. Cháu giới thiệu nó với mong muốn để mọi người thư giãn. Vì cháu thấy cứ nghe bài này là rất thư giãn. Đôi khi ngồi thiền vẫn cứ cố mường tượng những hình ảnh trong clip này.
Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010
Âm nhạc: Saint Saëns và "Ngày hội muôn thú - The Carnival of the Animals”
![]() |
Camille Saint Saëns |
Chủ Nhật, 20 tháng 6, 2010
Ca sỹ Như Quỳnh với bài hát "Mầu tím hoa sim"

CA SỸ NHƯ QUỲNH
Như Quỳnh sinh tại Đông Hà, Quảng Trị. Tên khai sinh là Lê Lâm Quỳnh Như quê ở Thôn Ái Tử - Xã Triệu Ái -Huyện Triệu Phong - Quảng Trị. Cô có 2 người em trai là Lê Lâm Tường Duy, mới tốt nghiệp kỹ sư điện toán vào khoảng giữa năm 2000, và Lê Lâm Tường Khuê là một người rất đam mê về ngành thiết kế y phục, từng may nhiều kiểu áo dài cho Như Quỳnh mặc khi biểu diễn.
Sau khi vào Sài Gòn năm 1971, Như Quỳnh cư ngụ trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm và theo học cấp 1 tại hai trường Nguyễn Bỉnh Khiêm và Đinh Tiên Hoàng trước khi học tiếp cấp 2 ở trường Trần Văn Ơn và cấp 3 ở trường Trưng Vương. Cô đạt giải Đặc Biệt Cuộc thi Tiếng hát Truyền hình TP.HCM năm 1991.
Tháng 4 năm 1993, cô cùng gia đình định cư tại Mỹ. Ban đầu cả gia đình Như Quỳnh cư ngụ tại thành phố Philadelphia, tiểu bang Pennsylvania là nơi cha cô đang sống hiện nay với người em trai của cô là Tường Duy sau khi đi đến sự đổ vỡ với mẹ cô. Hai mẹ con cô và một người em khác là Tường Khuê đến cư ngụ tại thành phố Hungtinton Beach ở Nam California. Hiện nay cha cô cùng về sống với cô tại Santana (California).
Năm 1994, người điều hành Trung tâm Asia là Trúc Hồ và Thy Vân mời cô sang California thử giọng. Sau lần thử giọng đó, Như Quỳnh được mời ký giao kèo và ngay sau đó đã thu hình nhạc phẩm đầu tiên là Chuyện hoa sim trong chương trình Tác giả và tác phẩm.
Hai năm sau, cô chuyển sang cộng tác cho trung tâm Thúy Nga cùng một lúc với việc điều hành trung tâm nhạc NQ Records với Huy Anh - một người từng được cô coi như thân thiết - và hiện nay là Như Quỳnh Entertainment. Dù tình hình được coi như trì trệ đối với các trung tâm nhạc , nhưng những CD của Như Quỳnh vẫn là một trong những CD bán chạy nhất.
Về cuộc sống riêng tư, Như Quỳnh đã kết hôn với kỹ sư Không gian Nguyễn Thắng hiện đang công tác trong cơ quan chính phủ Hoa Kỳ và họ có một con gái tên là Melody Đông Nghi vào năm 2007
Nhà thơ Hữu Loan và bài thơ Mầu tím hoa sim

Từ Quốc lộ 1 đi vào thôn Vân Hoàn, xã Mai Lĩnh, huỵện Nga Sơn, tỉnh Thanh Hóa, nơi nhà thơ Hữu Loan ở cách xa dễ đến gần chục km, nhưng ai cũng biết nhà ông Tú Loan để chỉ đường. Đường xa, chúng tôi cứ theo hướng ngọn núi nhỏ mà đi. Giữa vùng đồng bằng tự nhiên hiện lên trơ trọi một ngọn núi nhỏ, đấy chính là nơi mà nhà thơ Hữu Loan từng nhiều năm làm nghề thồ đá nuôi 10 đứa con của mình.
Anh chup: 7.2008
Ở tuổi 92, thật ngạc nhiên khi ông vẫn còn khỏe mạnh, tự đi lại, gọt trái cây ăn hay tự rót rượu uống mà không đổ ra ngoài 1 giọt và vẫn còn khá minh mẫn. Có những người trong đời làm đến hàng ngàn, hàng vạn bài thơ, được đăng trên nhiều báo nhưng không ai nhớ nổi đến một câu thơ, thì Hữu Loan, với chỉ vài chục bài thơ, trong đó với Đèo Cả và đặc biệt là với Màu tím hoa sim, cái tên Hữu Loan cùng bài thơ đã đi vào lòng người biết bao thế hệ. Câu chuyện tôi muốn hỏi ông cũng xung quanh bài thơ Màu tím hoa sim, và ông cũng như chiều ý, trở về quá khứ của hơn nửa thế kỷ trước...
Cái ngày chàng trai Hữu Loan được ông bà kỹ sư Lê Đỗ Kỳ, vốn là Tổng Thanh tra Đông Dương của Bộ Canh Nông mời về dạy học cho 3 người con trai là một ngày định mệnh. Ngày ấy ông 26 tuổi, ngay đêm đầu tiên ông đến, bà Kỳ đã hạ sinh một đứa con gái, cô bé ấy sau này mắt luôn mở to nhìn ông không dứt, đấy là cô em gái của cô Ninh, lúc đấy Lê Đỗ Thị Ninh mới 10 tuổi. Ông xem cô như em gái (tôi yêu nàng như tình yêu em gái) và cô cũng rất quý mến ông.
“Ngày đấy chúng tôi còn tắm chung với nhau trong thùng gỗ”. Sau một thời gian ông lên thi tú tài ở Hà Nội và đỗ hạng ưu, người Pháp muốn mời Hữu Loan vào làm thư ký ở Phủ Toàn quyền với lương rất cao nhưng do không thích Pháp nên Hữu Loan trở về Thanh Hóa dạy học. Cô Ninh ngày càng lớn và càng xinh đẹp, nết na. Mặc dù gia đình rất giàu, có tới 500 mẫu ruộng và gần năm chục người làm nhưng riêng quần áo của Hữu Loan cô không cho người làm đụng đến mà tự tay giặt ủi và xếp, cất vào tủ cho ông. Hữu Loan không biết rằng bà Kỳ rất quý mến ông nên đã có ý gả cô em gái xinh đẹp tên Nga cho ông, nhưng do cô Nga không muốn vương vấn chuyện đời mà muốn xuất gia theo đạo nên bà lại chuyển sang muốn gả con gái mình. “Lúc đấy có bao giờ tôi nghĩ chuyện tình yêu với Ninh, tôi hơn cô ấy đến 16 tuổi, lại xem cô ấy như em gái nuôi” – nhà thơ Hữu Loan nhớ lại.
Rồi ông đi bộ đội, làm Chính trị viên tiểu đoàn ở sư 304 của tướng Nguyễn Sơn, cùng đơn vị với ông có Quốc, là người anh em họ với cô Ninh. Mãi cho đến một hôm, Quốc mới tiết lộ ch

Đám cưới diễn ra rất đơn giản, là đại biểu Quốc hội khóa đầu tiên nên ông Kỳ cũng không muốn làm đám cưới rình rang, chỉ có ít bánh kẹo, mời dăm người khách. Câu thơ “ngày hợp hôn nàng không đòi may áo cưới” vì cô Ninh nói với ông là vợ chồng cốt ở yêu nhau, không cần bày vẽ. Từ ngày cưới 16-2 đến ngày 29-5 cô Ninh mất là hơn 3 tháng Hữu Loan tranh thủ về phép vài lần thăm vợ, xong lại vội vàng trở lên nơi đóng quân ở Triệu Linh.
Cô Ninh chết trong một trường hợp rất đáng tiếc, trang trại làm một bến nước mới (còn gọi là bến Chuồng vì ở bên sông Chuồng) để người làm có chỗ tắm giặt. Đoạn này gần đổ ra biển nên nước chảy xiết. Buổi trưa bà Kỳ rủ cô Ninh ra tắm nhưng cô đã tắm buổi sáng nên mang quần áo ra giặt, không may trượt chân rơi xuống nước, bà mẹ quay lại chỉ thấy tóc con mình xấp xỏa trên mặt nước. Buổi trưa, người làm đi về nhà ăn cơm cả nên đến khi tìm được người ra mò thì không tìm được nữa. Mãi 3 ngày sau cô Ninh mới nổi lên không xa chỗ bến nước trong khi ở đây vốn nước chảy mạnh, có người nói do cô bị kẹt ở dưới đáy, có người bảo cô Ninh vương vấn gia đình nên không muốn đi xa... Cô Ninh hay mặc áo tím và ông cũng đã có lần dẫn cô đi chơi lên những đồi hoa sim tím và ngẫu nhiên là dọc bờ sông nơi cô chết cũng mọc đầy những hoa sim tím.
Chiếc bình hoa ngày

Mãi khi Hữu Loan biết tin chạy về đến nơi thì mọi việc đã xong hết từ lâu, chỉ gặp bà mẹ ngồi khóc bên mộ con, chiếc bình ngày cưới nay được dùng để làm bình hương, chiếc bình hương đặc biệt ấy ông Hữu Loan vẫn giữ đến tận bây giờ, đặt trên bàn thờ cô Ninh. Trước đây bàn thờ có một tấm ảnh cô Ninh chụp năm 10 tuổi, nhưng vào một đêm bão lớn, nước tràn từ mái nhà xuống bàn thờ đã phá hỏng tấm ảnh duy nhất đó.
Ba người anh của cô Ninh mà ông Hữu Loan đã dạy học và đựợc nhắc đến ở ngay đầu bài thơ lúc đấy đều xung phong đi bộ đội và đang ở chiến trường Đông Bắc, không hiểu thư từ đi lại khó khăn ra sao mà họ nhận được thư báo tin em gái mất, rồi ít lâu sau mới nhận được thư báo tin em gái lấy chồng. Ít ai biết được về ba người anh đấy, người anh cả Lê Đỗ Khôi là Chính ủy tiểu đoàn, hy sinh chỉ vài giờ trước khi trận Điện Biên Phủ kết thúc. Người thứ hai là Lê Đỗ Nguyên, tức Trung tướng Phạm Đình Cư, nguyên Phó Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị, còn người anh thứ ba là Lê Đỗ An tức Nguyễn Tiên Phong, nguyên Bí thư Trung ương Đoàn - Phó Ban dân vận Trung ương.
Trở về doanh trại với nỗi đau xé lòng, Hữu Loan như người bị mất hồn. Đến một hôm, tất cả những nỗi đau đớn mất người vợ trẻ đã được Hữu Loan viết ra nhanh chóng chỉ trong có vài giờ, những câu thơ như đã được ghi khắc sẵn trong tim, cứ thế tuôn ra trên giấy, bài thơ khóc vợ của ông sau đó đã lan truyền nhanh chóng. Mãi đến những năm 1993, 1994, ông sửa lại bài thơ, thêm vào vài đoạn ở cuối. Gần 50 năm sau, lời thơ của ông vẫn như của ngày xưa:
Ai hát
vô tình hay ác ý với nhau
Chiều hoang tím
có chiều hoang biết
Chiều hoang tím
tím thêm màu da diết. ..
nhìn áo rách vai
tôi hát trong màu hoa:
"Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm. ..!
Màu tím hoa sim tím
Tình tang lệ rớm. ..
Ráng vàng ma và sừng rúc
điệu quân hành
Vang vọng chập chờn
theo bóng những binh đoàn
biền biệt hành binh
vào thăm thẳm chiều hoang màu tím...
Tôi ví vọng về đâu
Tôi với vọng về đâu?
- áo anh nát chỉ dù. .. lâu!
Phần thêm vào một thời cũng gây xôn xao, có những người thích phần thêm nhưng có người chỉ muốn bài thơ nguyên thủy đã ăn sâu vào tâm khảm. Hữu Loan giải thích rằng việc ông viết thêm chỉ để làm cho rõ thêm ý cuối bài.
Bài thơ đã được Phạm Duy phổ nhạc với tên gọi “Áo anh sứt chỉ đường tà”, còn Dũng Chinh cũng đã phổ nhạc thành bài “Những đồi hoa sim”, dù với hai phong cách đối ngược nhau hoàn toàn, cả hai bản nhạc đều được rất đông người biết và hát. Khi tôi hỏi Hữu Loan rằng ông thích bài hát nào nhất trong số 2 bài trên thì ông chỉ im lặng, ánh mắt nhìn ra vườn, tưởng ông nghe không rõ, tôi phải hỏi lại đến lần thứ 2 ông mới đáp hững hờ: “Tôi không để ý chuyện người ta phổ nhạc tôi”. Bà Nhu vợ ông giải thích: “Ông ấy không thích bài nào cả, vì khi phổ nhạc người ta đổi lời mất mấy đoạn rồi”.
Năm 1992 Hữu Loan đi chuyến dối già, từ đó đến nay đã hơn 15 năm ông không bao giờ bước chân ra khỏi cổng nhà nữa. Mỗi ngày, ông ra chiếc võng trong vườn, nằm nhìn ngắm các cây cối xung quanh. Gần đây người con út của ông bắt đầu tìm cách sưu tầm lại các bài thơ còn thất lạc của ông, cũng có người đưa trả lại, nhưng chủ yếu do ông Hữu Loan nhớ ra và đọc lại. Không biết bao giờ tập thơ mới xuất bản và có kịp khi ông vẫn còn sống hay không, nhưng tên tuổi Hữu Loan cũng vẫn gắn chặt với Màu tím hoa sim, được xem như một trong những bài thơ tình yêu hay nhất của thế kỷ 20.
Thứ Hai, 7 tháng 6, 2010
NHỚ MỘT CHIỀU HOA SIM...
tím,
Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010
Trăng chiều - Serenade của Việt nam

Nắng buông dịu dàng từng tia nắng mong manh
Bóng em ngời sáng đóa hoa màu trắng khi trăng chiều lên
Từng tia nắng mong manh
Ánh sao mặt hồ, phía đông nhạt nhòa
Lời ai thoáng xa xôi
Bóng em ngời sáng, đóa hoa màu trắng
Khi trăng chiều lên
Đến đây thầm kín, giấc mơ màu tím
Bước chân hoàng hôn
Cầm tay em nói, hàng mi trầm ngâm
Chiều dâng trong mắt, vầng trăng dịu êm
Cầm tay em nói, mùa thu thần tiên
Vầng trăng trong vắt, lời ru bình yên
Tiếng chuông lặng dần, trái tim chợt buồn
Mùi hoa sữa trong sương
Lướt qua nụ cười, bóng mây cuộc đời
Chiều thêm nhớ mênh mang
Bóng em ngời sáng, đóa hoa màu trắng
Khi trăng chiều lên
Đến đây thầm kín, giấc mơ màu tím
Bước chân hoàng hôn
Cầm tay em nói, hàng mi trầm ngâm
Chiều dâng trong mắt, vầng trăng dịu êm
Cầm tay em nói, mùa thu thần tiên
Vầng trăng trong vắt, lời ru bình yên.
Thứ Ba, 1 tháng 6, 2010
Bài hát LỬA TAM MUỘI
Thơ: Thích Giác Ðẳng
Quốc Dũng & Kim Tuấn
Lửa Tam muội tự nhiên hóa hiện
Xá Lợi châu miên viễn ngàn sau
Hằng bao thiên kỷ tôn xưng
Pháp thân bất diệt thâm sâu rạng ngời
Ngài ra đời tự thân giáo hạnh
Đức Thượng Tôn hiển thánh ai bì
Vầng trăng viên mãn trí bi
Xuất phàm một thuở sử ghi bối vàng
Pháp và Luật bốn ngàn tám vạn
Lời Thế Tôn ba tạng bảo lưu
Trải bao tuế nguyệt xuân thu
Cõi đời còn khổ chuông từ còn ngân
Chúng con nay bốn hàng hữu học
Nén tâm hương xưng tán Tôn Sư
Lời xưa vọng đến hôm nay
Nguyện noi theo gót Như Lai trọn lành
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nguyện noi theo gót Như Lai trọn lành
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nguyện noi theo gót Như Lai trọn lành
Nam Mô...
Thứ Năm, 20 tháng 5, 2010
Sarah Brightman & Fernando Lima - La Pasion
Thứ Hai, 17 tháng 5, 2010
Nhạc chiều (Serenade)

Thứ Năm, 13 tháng 5, 2010
Barcarolle
Ảnh: Bình minh biển Cửa Tùng (chụp 6/2009)
Thứ Tư, 12 tháng 5, 2010
Thứ Hai, 10 tháng 5, 2010
Một bài hát hay tặng Mẹ
MAMA
''Мама''
Мне трудно передать словами
Те чувства что во мне живут
Как объяснить все ведь ночами
Заснуть раздумья не дают
Тебя я вспоминаю мама родная милая прости
За то что был всегда упрям я
Избрал тернистые пути
Припев:
Прости родная за разлуку
За письма редкие мои
Я мысленно тебе целую руку
И губы сжатые твои
Я часто плачу вспоминая, как обижал порой тебя
Прости меня моя родная, в последний раз прости любя
Как много так не понимал я, как много мне ещё понять
Наверное любил я мало, коль все ж не смог любовь познать
Припев:
Прости родная за разлуку
За письма редкие мои
Я мысленно тебе целую руку
И губы сжатые твои
Твою любовь, любовь без меры, твои надежды и мечты
Прости за дерзкие манеры, из за чего грустила ты
Теперь о жизни больше знаю, я многое сумел понять
Твою заботу вспоминаю, и так хочу тебя обня-аааааа-ть.
Con khó có thể nói thành lời
Những cảm giác đó bám chặt trong tâm hồn con
Làm sao con có thể lý giải nó? Hằng đêm
Con tỉnh giấc bởi những suy nghĩ ám ảnh
Đó là mẹ, mẹ của con,con gọi hoài gọi mãi
Mẹ yêu, người mẹ dịu dàng, xin hãy tha thứ cho con
Vì con luôn quá ngang ngạnh
Cứ mãi kiếm tìm những con đ ường khó khăn
Tha lỗi cho con, mẹ yêu, vì sự chia xa với mẹ
Vì những lời lẽ bột phát của con
Con hôn bàn tay mẹ, chỉ còn trong tâm tưởng
Và đôi môi mẹ giờ đã khép chặt.
Con luôn khóc khi con nhớ lại
Những lần con đã làm mẹ tổn thương
Xin hãy tha thứ cho con, mẹ yêu!
Tha thứ cho con, bằng tình yêu, một lần cuối cùng
Bao nhiêu lần con đã vấp ngã, để hiểu ra...
Và con vẫn cần phải hiểu nhiều hơn nữa
Có thể, vì con đã cho đi quá ít
Giá như con vấp ngã, để trải nghiệm được tình yêu...
Tha lỗi cho con, mẹ yêu, vì sự chia xa với mẹ
Vì những lời lẽ bột phát của con
Con hôn bàn tay mẹ, chỉ còn trong tâm tưởng
Và đôi môi mẹ giờ đã khép chặt
Tình yêu của mẹ là không thể đo đếm
Hi vọng của mẹ, ước mơ của mẹ
Tha thứ cho con vì cách xử sự hư hỗn
Đã làm mẹ buồn lòng rất nhiều
Giờ đây con ngày càng hiểu thêm nhiều về cuộc sống
Con cố gắng để hiểu ra thật nhiều điều
Vâng, con nhớ mọi sự quan tâm của mẹ
Nhưng làm thế nào con có thể ôm mẹ được đây
Tha lỗi cho con, mẹ yêu, vì sự chia xa với mẹ
Vì những lời lẽ bột phát của con
Con hôn bàn tay mẹ, chỉ còn trong tâm tưởng
Và đôi môi mẹ giờ đã khép chặt.